Chương 1600: Hủy diệt mạch Bàn Sơn (2)
Có thể ở trong mắt bọn họ, nhất là Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên xem sinh linh trong thiên hạ như chăn dê, thân tử phía dưới hắn cũng có kẻ bắt người luyện bệnh, một bệnh chết tới mấy trăm vạn, chút nhân nô mạch Bàn Sơn ít ỏi như vậy lại tính là gì?
Nhưng ở dưới tình huống này, bọn họ tuyệt đối sẽ mặc kệ tính mạng của những người này.
Đối với bọn họ, căn bản chưa từng suy nghĩ có nên để ý tới tính mạng của những người này hay không. Điều duy nhất khiến bọn họ suy nghĩ tới cũng chỉ là làm thế nào cứu những nhân nô tự nguyện chịu chết, giúp mạch Bàn Sơn bảo vệ núi...
Tuy cứu người ở dưới tình huống như vậy sẽ vướng tay vướng chân đối với bọn họ.
- Các ngươi đuổi tộc nhân đi chịu chết, chỉ là để thu lợi trong lúc đàm phán, chúng ta lại chỉ có thể suy nghĩ đến cứu người!
Vào lúc này, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên đã mở miệng, nói với trong Lạn Thạch Sơn:
- Không rõ vấn đề này, các ngươi cuối cùng chỉ là yêu!
Bên trong Lạn Thạch Sơn, lão tổ Bàn Sơn cười lạnh:
- Dối trá!
- Điều này đúng là có thể dối trá!
Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên thản nhiên nói:
- Nhưng lại vì dối trá này, người chung quy vẫn mạnh hơn đám yêu các ngươi!
Lão tổ Bàn Sơn nghẹn lời. Hắn vẫn có thể cảm giác được sự xem thường của ba vị Thánh Nhân Tiên Minh và chủ Thánh Địa. Điều này làm hắn phẫn nộ, làm hắn cảm giác trơ trẽn, nhưng hết lần này tới lần khác, luôn cảm nhận được áp lực cực lớn...
- Không tấn công núi lại không chịu đi, vậy...
Bên trong Lạn Thạch Sơn, một vị lão tổ khác quát to:
- Vậy chờ trăm vạn yêu binh và tiên quân Ma Biên liều tới ngươi chết ta sống rồi hãy nói!
Nghe được lời ấy, lão tổ tông đảo Vong Tinh ở Nam Hải bỗng nhiên cười lạnh:
- Ngươi thật sự cho rằng uy hiếp được chúng ta sao?
Bên trong Lạn Thạch Sơn vang lên những tiếng cười lạnh, che giấu sự sợ hãi trong lòng bọn họ. Đột nhiên trong không trung phía xa có chim yêu bay nhanh tới, trong tay cầm cờ lớn. Không ngờ đó lại là người mang tin tức. Chúng vọt tới trước mặt, trong lòng sợ hãi. Nhưng bảy đại cao thủ đều không để ý đến chúng, mặc cho chúng tiến vào Lạn Thạch Sơn đi, sau đó bẩm báo tin tức Yêu Vực đang bạo động cho mấy vị lão tổ tông biết.Trong giây lát, đám yêu đều im lặng.
- Trăm vạn yêu binh làm phản...
- Không chỉ không nhận lệnh xông về phía Ma Biên, trái lại chiếm Thánh Sơn của Bạch Phong tộc và Tầm Bảo tộc?
- Tất cả Yêu Vực đều rung chuyển, đang áp sát?
Một tin tức như thế làm mấy vị lão tổ tông bên trong Lạn Thạch Sơn hoàn toàn hoảng hồn.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
- Vấn đề lớn nhất của Yêu Vực chính là quá loạn!
Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì bỗng nhiên thản nhiên khẽ nói:
- Mười yêu mạch lớn các ngươi, cố ý gây ra loạn này, cũng quen mượn tình trạng hỗn loạn này để thoát thân, lại mặc cho sự rối loạn này tiếp tục phát triển. Nhưng cuối cùng lại có một ngày như vậy, bị sự rối loạn này nuốt ngược lại...
Hắn vừa nói chuyện vừa đột nhiên ra kiếm. Một đường kiếm quang lướt ngang qua hư không, chém thẳng về phía Lạn Thạch Sơn. Trận quang của đại trận trên Lạn Thạch Sơn bị một kiếm này kích động, giống như nước chảy về phía trước. So với một đường kiếm quang này, đại trận trên Lạn Thạch Sơn thật vụng về, không chắc có thể ngăn cản được lại một kiếm này. Nhưng đại trận vận chuyển, những kẻ quỳ gối bên đại trận đều phải chết.
- Tự làm bậy, không thể sống!
Cũng đúng lúc này, Kinh Thiên Thánh Nhân của Tiên Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, quát khẽ một tiếng đầy uy nghiêm đáng sợ.
Một cây thước sắt bên cạnh bay lên, lập tức cố định cơ quan đại trận Lạn Thạch Sơn đang vận chuyển. Đại trận Lạn Thạch Sơn lại giống như một bánh xe đang lăn nhanh, thoáng cái bị kẹt không thể chuyển động, trận quang đang cuộn trào phát ra cũng dừng lại như bị cố định trong không trung. Đúng lúc này lão tổ tông đảo Vong Tình cùng Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, Cổ Phương Thánh Nhân đồng thời ra tay.
Lão tổ tông đảo Vong Tình ném ra một bình hồ lô. Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên vung hai ống tay áo, Cổ Phương Thánh Nhân lại ném lên lò luyện đan của hắn. Ba loại tiên bảo đồng thời bay lên trên không trung, phóng ra thần uy mạnh mẽ, gây ra cuồng phong vô tận cuốn thẳng về phía những Nhân tộc kia.
Trong giây lát, trời đất tối tăm, cuồng phong gào thét, các vị Thánh Nhân chờ chính là giờ phút này. Nếu đã ra tay phải thật nhanh. Không biết bao nhiêu người quỳ bên đại trận bảo vệ núi còn chưa kịp phản ứng, đã bị cuồng phong cuốn đi, rơi vào trong tiên bảo. Mặc dù người của mạch Bàn Sơn vẫn luôn ở bên cạnh chú ý tới đại trận bảo vệ núi này, nhưng không có mệnh lệnh, bọn họ làm sao dám?
Ngược lại những nhân nô kia trải qua biến đổi này lập tức loạn cả lên, có người trực tiếp bị ba tiên bảo thu qua, cũng có người liều mạng nguyền rủa giằng co, thậm chí còn có kẻ trên người có tu vi đang liều mạng chống lại, cầu cứu những yêu binh sau lưng...
Dưới tình huống như vậy, cho dù là ba vị Thánh Nhân có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể cứu hết tất cả đám người đó về. Sau cuồng phong tập kích cuốn đi, vẫn còn có vài người bảo vệ mình, không để ba vị Thánh Nhân bắt đi, bọn họ vừa sợ vừa giận, nhìn về phía mấy vị Thánh Nhân và lớn tiếng chửi bới, kêu cha gọi mẹ. Còn có người lại cố gắng quỳ đến sát đại trận bảo vệ núi.
Hình như đến lúc này, bọn họ vẫn còn muốn dùng máu thịt của mình để làm tuyến phòng ngự cho mạch Bàn Sơn.
Nhưng không ngờ được, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên căn bản không để mắt tới bọn họ nữa, tiện tay phất ống tay áo của minh về phía mảnh đất trống bên cạnh, cúi đầu lẩm bẩm:
- Mặt mũi không đáng ngại là được...