Chương 1599: Hủy diệt mạch Bàn Sơn (1)
- Yêu Vực... xuất hiện cao thủ như vậy từ lúc nào?
- Đây... đây nhất định là âm mưu của Tiên Minh, nhưng ai có thể đi giết hắn?
Trên Tiểu Quân Sơn, một đám trưởng lão chấn động mạnh, tất nhiên đoán được điều gì, nhưng bó tay không làm gì được.
Vào lúc này, Phương Nguyên rút kiếm chỉ về phía Tiểu Quân Sơn, trầm giọng quát:
- Chúng ta chẳng qua không muốn bị bảy yêu mạch lớn đưa qua thí mạng mà thôi, các ngươi lại muốn không chết không dừng. Các huynh đệ theo ta xông về phía Tiểu Quân Sơn, chiếm Thánh Sơn, chia Thần Khoáng!
Giọng nói của hắn lang lảnh, đám yêu binh đều ngherõ nhưng trong lòng lại thầm run lên.
Xông về phía Tiểu Quân Sơn sao?
Đây chính là mười yêu mạch lớn cao cao tại thượng đấy...
Trong sự yên tĩnh, Báo gia cao giọng hô to:
- Đi a, sợ hắn làm gì? Theo đại vương Truy Phong chiếm Thánh Sơn thôi...
Ầm!
Cảm xúc lan tràn, càng lúc càng nhiều kẻ điên cuồng.
- Chiếm Thánh Sơn, chia Thần Khoáng...
Bây giờ ở xung quanh Lạn Thạch Sơn tổ địa của mạch Bàn Sơn chỉ thấy sát khí đằng đằng.
Khắp nơi đều đã mở ra đại trận bảo vệ núi. Rất nhiều yêu binh yêu tướng canh gác. Mấy lão quái vật Yêu Vực co đầu rút cổ ở trên núi, giống như gặp phải kẻ địch lớn. Trong hư không xung quanh Lạn Thạch Sơn lại có mấy nhân vật với khí tức kinh người đang ngồi xếp bằng. Đó chính là ba vị Thánh Nhân Tiên Minh và bốn vị chủ Thánh Địa. Chỉ là bảy người bọn họ lần lượt ngồi ở các vị trí khác nhau lại vây quanh Lạn Thạch Sơn chật như nêm cối, giống như trời hạ xuống.
Ở trước mặt bọn họ, Lạn Thạch Sơn thoạt nhìn như con nhím lại chẳng khác nào đồ sứ.
Tuy phòng ngự nghiêm ngặt, thật ra có thể tiện tay phá tan.
Bây giờ bọn họ còn chưa có ra tay, chẳng qua là vì mạch Bàn Sơn lấy ra đòn sát thủ.
Ở sát đại trận bên mép núi có đầy người đang quỳ.
Bọn họ đều là con người chân chính, nghìn năm trước đã bị mạch Bàn Sơn bắt từ Vân Châu tới, sinh sôi nảy nở đến nay, trở thành nô tộc Nhân tộc của mạch Bàn Sơn. Lúc này mạch Bàn Sơn đuổi bọn họ chạy tới sát đại trận, để bọn họ cùng sống chết với đại trận...
Chỉ cần bảy vị Thánh Nhân dám ra tay trực tiếp hủy đại trận, những người này sẽ là người đầu tiên phải chết.
Đây là do lão tổ Bàn Sơn thật sự ý thức được thái độ của Tiên Minh đã thay đổi, trong lòng kinh hoàng, cho nên mới không thể không sử dụng cách này, chỉ hy vọng những người này có thể nể tình những Nhân tộc, ném chuột sợ vỡ bình, không đến mức lập tức ra tay đánh.
- Lộc Xuyên Thánh Nhân, Tiên Minh các ngươi thật sự xem thường đại cục, muốn liều tới ngươi chết ta sống cùng Yêu Vực ta sao?
Bên trong Lạn Thạch Sơn vang lên giọng nói lão tổ Bàn Sơn. Giọng nói này có vẻ phẫn nộ điên cuồng, nhưng ai cũng có thể nghe được trong đó có phần miệng hùm gan sứa:
- Yêu Vực ta đủ nam nhi nhiệt huyết, bây giờ đại quân đang tiến về phía Ma Biên, quyết phân thắng bại, chúng ta lại ở trong núi này chờ các ngươi. Nếu các ngươi thật sự muốn khăng khăng làm theo ý mình, vậy lại xông vào đi, xem ai có thể huyết chiến tới đúng!
- Yêu Vực quả thật đủ nam nhi nhiệt huyết, nhưng tuyệt đối không phải là đám lão quái vật các ngươi!
Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên tiếp lời, lãnh đạm cười nói:
- Ta làm Tiên Hoàng mấy nghìn năm, cũng chưa từng dùng những mánh khóe bẩn thỉu như các ngươi. Lão Bàn Sơn, đám yêu các ngươi học ngôn ngữ của con người, hóa thành hình người, nhưng xét đến cùng vẫn là yêu!
Bên trong Lạn Thạch Sơn, lão tổ Bàn Sơn quát lên đầy uy nghiêm:
- Nhân tộc các ngươi có gì tốt hơn chứ?
Bạch Bào Chiến Tiên – thành chủ Bát Hoang thành bỗng cười lạnh nói:
- Có thể Nhân tộc cũng có không ít vấn đề, nhưng tối thiểu đều hiểu được một đạo lý, đã làm cường giả phải làm người bảo vệ một nhà một tộc, một đạo, mà không phải như Yêu tộc các ngươi, càng làm cường giả càng co đầu rụt cổ không ra, trái lại xem đám tiểu bối thành mai rùa của các ngươi để làm lợi thế đàm phán, che chở cho mạng của đám người rẻ mạt như các ngươi!
- Nói cho cùng, còn không phải đều giống nhau sao?
Một lão yêu quái khác trong Lạn Thạch Sơn hét lớn:
- Những tiểu bối kia cam tâm tình nguyện chết vì chúng ta. Ngay cả Nhân tộc các ngươi cũng vậy. Ngươi lại nhìn núi này có bao nhiêu huyết mạch Nhân tộc các ngươi, bây giờ bọn họ chẳng phải đang ngoan ngoãn quỳ ở đây, tự nguyện thần phục bọn ta sao?
Giữa không trung, sắc mặt các vị Thánh Nhân Tiên Minh và chủ Thánh Địa trầm xuống.
Bây giờ dưới đại trận bảo vệ núi xung quanh Lạn Thạch Sơn có rất nhiều nhân nô Bàn Sơn đang quỳ, có già có trẻ đỡ nhau, trên mặt bọn họ đầy khủng hoảng, quỳ xuống trước trận bảo vệ núi, dường như đang làm chuyện gì bi tráng. Bây giờ còn có người ở đang chửi bới các Thánh Nhân trên không trung. Rất nhiều yêu binh lại trốn ở phía sau bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười rét lạnh.
Những nhân nô này rất trung thành với mạch Bàn Sơn.
Mặc dù là mạch Bàn Sơn ép bọn họ quỳ ở đây, nhưng bọn họ lại vui vẻ chịu đựng.
Lúc này bọn họ chỉ nhìn ba vị Thánh Nhân Tiên Minh và bốn vị chủ Thánh Địa như nhìn kẻ thù, oán giận bọn họ.
Phương Nguyên đã gặp qua chuyện như vậy, cũng rất bất đắc dĩ.
- Sư huynh Lộc Xuyên, cho đến hôm nay, ngươi còn muốn tha thứ cho tất cả những gì mạch Bàn Sơn đã làm sao?
Cổ Phương Thánh Nhân nghiêng đầu qua, hỏi Lộc Xuyên Thánh Nhân hỏi một câu, giọng nói ổn định, lại mang theo cảm xúc khác.
Lộc Xuyên Thánh Nhân không trả lời. Một lát sau, hắn nhìn về phía Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, ôm quyền thi lễ.
Bất luận là ba vị Thánh Nhân Tiên Minh hay bốn vị chủ Thánh Địa đều chưa từng nghĩ sẽ trực tiếp mặc kệ sống chết của những người này, mạnh mẽ tấn công lên núi.