Chương 1598: Chiếm Thánh Sơn, chia Thần Khoáng (2)
- Nghĩ tới những chuyện xảy ra trên đường đi tới đây, đám người cũ chúng ta càng có công lao vất vả hơn...
Nghĩ vậy, bọn họ lại bị mình làm cho cảm động, nước mắt càng tuôn rơi.
- Chúc mừng đại nguyên soái Truy Phong, không biết chúng ta chạy tới Ma Biên chinh chiến được chưa, vẫn mong nguyên soái hạ lệnh...
Trong những tiếng hoan hô có mấy vị chấp sự mặc áo bào đen bên cạnh đi tới trước doanh trướng. Bọn họ đều là quản sự của bảy yêu mạch lớn. Lúc này bọn họ đã biết trăm vạn yêu binh này dùng để làm gì, không biết vì sao bản thân thiếu chủ muốn tạm thời đổi yêu soái. Chắc là đại lão gia bên trên lại bàn bạc kế hoạch gì mới. Nhưng chuyện xuất binh không thể chậm trễ, bởi vậy bọn họ vẫn qua giục.
Đám yêu binh xung quanh đều kích động nhìn Phương Nguyên, chỉ cần hắn nói một câu, bọn họ sẽ lập tức xông về phía Ma Biên.
Nhưng Phương Nguyên lại nhíu mày, quát lên:
- Dựa vào đâu mà phải xông về phía Ma Biên?
Mấy vị chấp sự áo đen kia nghe vậy, đều thoáng ngẩn người ra.
Vào lúc này, các yêu binh xung quanh cũng giật mình, mỗi người đều thấy không hiểu nổi.
Phương Nguyên vận chuyển pháp lực, trầm giọng nói, âm thanh truyền khắp bốn vực:
- Là thịt ăn không ngon sao? Hay rượu uống không được, hay là các ngươi cảm thấy Xà Cơ không xinh đẹp? Chúng ta sống mỗi ngày đều tốt, dựa vào đâu phải chạy tới Ma Biên liều mạng với người ta?
Mấy chấp sự áo bào đen này biến sắc, uy nghiêm quát:
- Đây là lệnh do bảy yêu mạch lớn đưa ra!
Một câu nói này vẫn rất có lực uy hiếp đối với đám yêu binh. Chúng không biết bây giờ mười yêu mạch lớn phía trên đã phân chia thành hai trận doanh, nhưng mười yêu mạch lớn khống chế Yêu Vực nhiều năm, uy nghiêm của bọn họ sớm đã rót vào trong huyết mạch của những yêu quái này, bẩm sinh đã kính nể và sợ hãi bọn họ. Bởi vậy nghe tới mệnh lệnh này, chúng vẫn theo bản năng không dám chống lại.
Nhưng thật may, bây giờ Thống soái của bọn họ là Phương Nguyên.
- Bảy yêu mạch lớn lại thế nào?
Phương Nguyên lớn tiếng quát lạnh:
- Ta mới là thống soái của trăm vạn Yêu Quân này, những binh sĩ này đều là người của ta!
Hắn đứng giữa không trung, nổi giận chỉ tay về phía những chấp sự áo đen, quát:
- Ta không để bọn họ qua liều mạng, vậy bọn họ lại không qua liều mạng. Ai dám bảo binh sĩ của ta qua liều mạng, chúng ta lại liều mạng với kẻ đó trước...
- Ngươi... Chuyện có gian trá, giết chết hắn!
Một đám chấp sự áo đen này cùng với những cao thủ ẩn giấu ở trong yêu quân Yêu Vực lập tức ý thức được vấn đề, đột nhiên có người quát to. Hơn mười bóng người từ trong đám yêu xông ra, cùng thi triển bản tướng, lao thẳng về phía Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên căn bản để ý đến bọn họ, chỉ vung tay lên.
Một tay áo bay lên giữa không trung, giống như con rồng uốn lượn nhưng có khí thế. Khí xanh di chuyển trên không trung, lao thẳng vào rất nhiều yêu ma kia và đánh ra một mảng sương máu. Mặc dù những chấp sự áo đen vốn là đốc quân trong quân, thực lực tất nhiên không kém, lại có vô số pháp bảo, nhưng bất kể thế nào, ở trước mặt Phương Nguyên, bọn họ vẫn không đủ nhìn. Hắn không cần vận dụng thần thông thật sự, đã có thể chém giết bọn họ.
Mà trong mắt đám yêu, cảnh tượng như vậy khiến chúng có cảm giác bất phàm.
Bây giờ Phương Nguyên là Thống soái của bọn họ, lời nói việc làm lại là chuyện bọn họ muốn làm, dĩ nhiên chúng cảm giác mình và Phương Nguyên là cùng phe. Cho nên khi nhìn thấy Phương Nguyên dễ dàng chém giết những chấp sự áo đen kia, chúng cảm thấy, những người này chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Chấp sự áo đen đại biểu bảy yêu mạch lớn, nói cách khác bảy yêu mạch lớn chẳng qua cũng chỉ có vậy?
- Làm càn!
Trong lúc Phương Nguyên phất tay chém giết mấy vị chấp sự áo đen kia, đột nhiên trên trời cao truyền đến một tiếng gầm phẫn nộ. Chỉ thấy trong tầng mây phía xa bỗng nhiên hiện ra thần uy vô tận, có một ma thủ rất lớn xuyên qua không trung lao đến, từ phía xa chộp về phía Phương Nguyên chộp xuống. Nếu vận chuyển thần thông nhìn lại, có thể thấy được ma thủ này xuất hiện từ Thánh Địa Bạch Phong tộc trên Tiểu Quân Sơn cách đó ba trăm dặm.
Trên Tiểu Quân Sơn tất nhiên vẫn có người của bảy yêu mạch lớn đang chú ý tới hướng đi của một trăm vạn yêu binh này, nhận lệnh của lão tổ đưa bọn họ đi tìm chết. Bây giờ thấy Phương Nguyên nhảy ra quấy rối, sao có thể chịu để yên, lập tức xuống tay với Phương Nguyên.
Lúc này mấy lão quái vật Yêu Vực gần như đều ở trên Lạn Thạch Sơn của mạch Bàn Sơn, bị Thánh Nhân Tiên Minh và chủ Thánh Địa bao vây chặt chẽ, cho nên trên Tiểu Quân Sơn thật ra không có cao thủ gì, nhưng làm địa bàn của bộ tộc Bạch Phong, đương nhiên cũng có không ít thủ đoạn thần thông. Bây giờ, bọn họ mượn pháp khí tổ truyền, trực tiếp từ phía xa trấn áp tới, muốn bắt lấy Phương Nguyên, cũng tiện chấn áp trăm vạn yêu binh này.
- Lớn mật!
Đối mặt với bàn tay khổng lồ từ trên không trung chộp tới, Phương Nguyên tất nhiên biết đây là Tiểu Quân Sơn cố ý làm. Đối với yêu binh yêu tướng, quan trọng nhất chính là chấn áp, cho dù chỉ có ba phần uy lực cũng phải làm vô cùng uy phong. Cho nên chiêu thức này thoạt nhìn thật sự đáng sợ, nhưng ở trong mắt mình chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí. Khí xanh bên người hắn tăng vọt, hóa thành một bàn tay nghênh đón.
- Ầm!
Hai bàn tay to va chạm vào nhau. Phương Nguyên tiện tay kéo xuống. Chỉ nghe trong hư không phát ra tiếng nổ mạnh vô tận, âm thanh khiến cho người ta ê răng vang lên. Bàn tay khổng lồ này lại có thể trực tiếp bị Phương Nguyên kéo từ giữa không trung xuống, rơi trên mặt đất, hóa thành một bàn tay xương khô.
Cùng lúc đó, trên Tiểu Quân Sơn, cơ thể lão tổ được cung phụng vô số năm bị kéo rơi rải rác.