Chương 1605: Tướng Thánh Nhân (1)
Một đám cầu lông ngắn đều gật đầu:
- Tiên sinh là người!
- Các ngươi nhớ nhầm rồi!
Báo gia và lão hồ ly nhìn nhau, vẻ mặt lão hồ ly hơi thâm trầm. Báo gia lại chẳng hề để ý, đĩnh đạc vỗ vai của lão tộc trưởng nói:
- Cổ ngươi có to bằng cây cổ thụ bên cạnh không?
Lão tộc trưởng vội vàng rụt cổ lại.
Báo gia nói:
- Cho nên trước đây đại vương nói với các ngươi, hắn là yêu!
Lão tộc trưởng có chút sửng sốt.
Vào lúc này, lão hồ ly cười tủm tỉm nói:
- Đại vương không chỉ là yêu, hơn nữa còn là huyết mạch kinh người, đại yêu vô địch trên đời. Bắt đầu từ hắn, mạch cóc thành yêu chính là Hoàng tộc của Yêu Vực chúng ta. Mấy người nên học thuộc lòng những lời này, từ trước đến nay đại vương hắn chưa từng nói mình là người, hắn chính là yêu, yêu từ gốc rễ, cho dù hắn thật sự là người...
Lão hồ ly hừ hừ nói:
- Đó cũng là nhân yêu...
Lão tộc trưởng hiểu rõ, vội vàng dẫn theo một đám cầu lông quỳ xuống.
Người mình gặp lúc trước là người hay yêu không quan trọng, quan trọng hắn là một trong ba người đứng đầu Yêu Vực!
Sau khi Thôn Thiên Yêu Vương bế quan, Phương Nguyên quay lại Ma Biên.
Bây giờ, các chủ Thánh Địa đều đã trở về núi, ba vị Thánh Nhân Tiên Minh cũng có hai vị rời đi. Chuyện có liên quan tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung, Phương Nguyên đã sớm tìm thời gian trở về nói chuyện với Tiên Minh, xử lý sạch sẽ. Bây giờ, tất cả công việc liên quan tới Ma Biên đều đã đi vào quỹ đạo. Cho nên lần này Phương Nguyên trở về cũng không có quá nhiều chuyện phải làm, chỉ thăm mấy người bạn cũ thôi.
Sau khi Tiên Minh và Yêu Vực ký kết hiệp nghị, từng có người bên Tiên Minh muốn mời Phương Nguyên vào Tiên Minh, đảm nhiệm vị trí thủ tọa Động Minh đường, cũng chuẩn bị để cho hắn kế nhiệm người đứng đầu Động Minh đường, nhưng Phương Nguyên từ chối. Trong lòng Tiên Minh hình như cũng biết nên không yêu cầu nữa.
Mà Phương Nguyên cũng đã từ chức Thần tướng Trấn Ma Quan ở Ma Biên, để Quan Ngạo tới đảm nhiệm. Cũng nhờ ba vị lão ma Tuyết Nguyên giúp đỡ hắn. Lần trước trở lại, Phương Nguyên đã sớm kiểm tra tình trạng của Quan Ngạo bây giờ, sau khi tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương, hắn đã có nhận thức sâu hơn về lực lượng Ma đạo. Cho nên, hắn cũng rất thưởng thích tình trạng biến hóa của Quan Ngạo bây giờ.
Bây giờ Quan Ngạo rất mạnh.
Hắn không hề tu luyện. Trước đây mỗi ngày đều rèn luyện sức lực, bây giờ hình như ngay cả đao thương cũng không muốn nhắc tới. Mỗi ngày, hắn chỉ ôm bình hoa màu trắng trong lòng và đờ người ra. Nhưng tu vi và pháp lực của hắn vẫn ngày ngày tăng vọt như con sông dài không ngừng lao nhanh vào trong thân thể hắn, tu vi của hắn đã sớm vượt qua Hóa Thần, vẫn đang tăng lên cao hơn...
- Đây là lực lượng binh khí Thần Ma đứng đầu Ma đạo sao?
Trong lòng Phương Nguyên cũng xúc động, hắn thậm chí rất tò mò, khi tập trung tất cả trí tuệ và tài nguyên, tâm huyết của Ma đạo trước kia để tạo ra binh khí Thần Ma đứng đầu dùng để đồ tiên diệt thế, lúc lực lượng chân chính hoàn toàn phát huy ra, sẽ mạnh tới mức nào?
Điều càng làm cho Phương Nguyên cảm giác may mắn là biến hóa trong thần hồn của Quan Ngạo.
Bây giờ Quan Ngạo đã không phải là Quan Ngạo, nhưng thần hồn và ký ức của hắn lại không hề thay đổi.
Thật ra, lúc Quan Ngạo ban đầu tiếp nhận lực Thần Ma, hắn sẽ có thêm rất nhiều trí nhớ lúc trước, cũng nhấn chìm trí nhớ của hắn. Nhưng hắn lại không bị như vậy. Trong thức hải của hắn có một chấp niệm giống như một phong ấn, khiến cho trí nhớ của hắn hoàn toàn được giữ lại, cũng khiến cho Quan Ngạo không thật sự biến thành binh khí Thần Ma, hắn có lực lượng của binh khí Thần Ma nhưng vẫn là một con người.
Phương Nguyên biết chấp niệm này là Quan tiểu muội ở lại.
Hắn không biết mong muốn ban đầu trong chấp niệm giữ Quan tiểu muội ở lại là gì, nhưng nàng cuối cùng đã làm được chuyện tốt.
Để Quan Ngạo yên tâm, Phương Nguyên lại lấy từ trong bụng cóc ra vô số ma bảo và ma quyển. Phần lớn đồ trong đó đều đưa cho Tiên Minh, để bọn họ đi thu xếp theo tác dụng của những ma bảo và ma quyển này. Theo lý thuyết, mấy thứ này có thể tạo ra cao thủ, có lẽ không yếu hơn một trăm lẻ tám Long Hồn. Nhưng bây giờ, Phương Nguyên cũng không cố giữ trong tay.
Thứ nhất, hắn không có thời gian. Thứ hai, dù sao hắn cũng xác định được Tiên Minh vẫn có người muốn làm việc.
Hắn không thể chỉ dựa vào lực lượng của mình để vượt qua tai kiếp lớn này, vẫn phải dựa vào người trong thiên hạ này.
Tiên Minh bất kể tốt hay xấu, dù sao cũng được chọn ra từ đám người trong thiên hạ.
Đương nhiên, hắn cũng không phải đưa tất cả ma bảo cho Tiên Minh. Phương Nguyên cũng để dành cho người bên cạnh mình. Giống như Đổng Tô Nhi, ba vị lão ma Tuyết Nguyên, Quan Ngạo, thậm chí là lão hồ ly và Báo gia bây giờ còn đang giúp mình trấn giữ Yêu Vực. Dựa theo đặc điểm của bọn họ, hắn giữ lại cho mỗi người một phần, có thể nâng cao tu vi, cảnh giới của bọn họ trong thời gian ngắn, để bọn họ bước tới một tầm cao mới.
Những điều này tất nhiên không phải là con đường tu hành đứng đắn, thậm chí xem như là thủ đoạn bất chính.
Nhưng bây giờ chỉ còn hai mươi năm, còn để ý nhiều như vậy làm gì?
Tất cả ma bảo được phân phát xong, chỉ có tượng Thần Ma đoạt được ở trong ma điện thứ chín là không động tới. Hắn muốn dùng vào chỗ khác.
Mãi đến khi làm xong tất cả những chuyện này, Phương Nguyên mới có thời gian rảnh, hẹn Tôn quản sự uống trà nói chuyện.
- Không dễ dàng gì!
Vị sư huynh ở Thanh Dương tông này rất xúc động nói:
- Đời người cũng không dễ dàng gì, bản thân ta phải giết chết các vị huynh đệ tỷ muội mới sống sót, nhưng tương lai nếu ta chẳng may sinh tiểu tôn, không thể lại để cho hắn sống cuộc sống này được. Cho nên, sau khi bản thân ta có một lão bà, ta chỉ muốn tương lai cũng sẽ sinh hài tử, không chừng còn phải sinh một đám dấy.