Chương 1604: Hắn là yêu (2)
Ở Tiểu Quân Sơn, pháp môn này có thể giúp đám yêu tu hành, củng cố cảnh giới, tăng thực lực. Nhưng Phương Nguyên cố ý làm cho pháp môn này hết sức phức tạp, muốn tu hành sẽ không thể không vận dụng đầu óc...
Sau khi thôi diễn ra pháp môn này, Phương Nguyên lại lệnh cho bốn đại yêu hầu mở ra rất nhiều học đường, doanh trại trong khu vực mình quản lý, do yêu quái cao minh trấn thủ, giáo dục các yêu quái đọc sách, học tốt, hiểu mọi chuyện rõ ràng lại truyền xuống công pháp và tài nguyên.
Đương nhiên, những yêu loại ngu si thật sự lỗ mãng, khó có thể quản giáo.
Cho nên ban đầu lúc xây dựng học đường cũng xuất hiện không ít rối loạn. Có tiên sinh dạy, thấy học sinh thật sự không biết lại nóng giận, cắn đầu của học sinh, cũng có kẻ trói học sinh vào trên cây, buộc bọn họ xem sách học chữ, một khi không học được, lại dùng roi lửa đánh, đánh vài lần không thấy tiếng đọc sách, nhìn kỹ đã chết rồi!
Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là lại hạ lệnh, phương pháp giáo dục không thể lỗ mãng như vậy, có thể dùng cách xử phạt về thể xác nhưng không thể quá mức.
Hắn lệnh cho tất cả tiên sinh mỗi người chuẩn bị một cái thước, tức giận lại đánh bàn tay. Đương nhiên chỉ dùng thước thường, lại dậy to dài hơn một trượng, phía trên có gai thì không được gọi là trước, gọi là Lang Nha Bổng, vừa đánh xuống, móng vuốt sẽ tàn phế.
Rất nhiều chuyện thực hiện lại thật sự phức tạp.
Mỗi khi làm ra một chuyện, lại có rất nhiều chuyện khác kèm theo, thực sự khổ não.
Nhưng trong quá trình này, Phương Nguyên dần cảm thấy tâm cảnh trong sáng.
Tâm cảnh này rất kỳ quái, dường như hắn đã trở về trạng thái khi ở ngoài Tiên Tử đường nghe trộm Chu tiên sinh dạy học, bình tĩnh, ẩn chứa một loại lực lượng đặc biệt, làm cho đạo tâm của hắn bình tĩnh, thần hồn kiên định, thậm chí có thể cộng hưởng với trời đất.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới này, nhưng đã cảm nhận được rõ ràng.
Nhất là nhìn thấy mình làm việc này, Yêu Vực trước kia hung tàn hung bạo cũng bắt đầu có một ít biến hóa, loại cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
Hắn nhìn thấy trong học đường các nơi đều có không vài tiểu yêu quái lông mềm như nhung đang lắc đầu vẫy đuôi đắc ý đọc sách, không cần co đầu rút cổ ở trong núi sâu run lẩy bẩy.
Nhìn thấy những yêu ma trước đây có chút đầu óc nhưng không đủ thực lực, thường bị người ta mắng là nghèo mạt dần được tôn trọng, đã dám cắm quạt sau gáy, lén lút quan hệ với thê tử của người khác.
Hắn cũng nhìn thấy rất nhiều yêu tộc bình thường ẩn nấp trong núi sâu không dám gặp người, tình nguyện chịu rét, chịu lạnh cũng không ra khỏi núi đã bắt đầu rời núi, dùng da thú đổi đồ.
Hắn còn nhìn thấy một ít yêu ma hung tàn bắt đầu thương lượng đi Ma Biên đoạt quân công...
...
...
Biến hóa như vậy thật ra vẫn rất ít, dù sao Phương Nguyên không có quá nhiều thời gian để làm những chuyện này.
Trong nửa năm ngắn ngủi, Phương Nguyên chỉ miễn cưỡng dựng lên dàn giáo.
Nhưng Phương Nguyên cũng không cảm thấy đang tiếc. Những gì hắn có thể làm cho Yêu Vực chỉ có vậy.
Nếu những yêu quái này có thể mượn dàn giáo do mình để lại, từng bước hoàn thiện, tạo ra một cục diện diện chính là tạo hóa của bản thân bọn họ. Nếu bọn họ không quý trọng cơ hội, không mấy ngày lại hủy dàn giáo này, vậy cũng chỉ có thể tùy vào bọn họ.
Bây giờ đã ký kết hiệp nghị, hủy đi tám yêu mạch lớn, cho nên chuyện độ kiếp có thể nói là viên mãn, nhưng đối với giáo hóa Yêu Vực vẫn có rất nhiều biến số. Thứ nhất là bản tính của yêu quái, thứ hai là hai mạch Thanh Khâu và Trục Nhật vẫn còn.
Hai mạch của bọn họ ủng hộ Tiên Minh, cũng vui vẻ ra sức chống đỡ kiếp nạn lớn, nhưng bọn họ không cần thiết phải ủng hộ Phương Nguyên thay đổi Yêu Vực, cho nên theo Phương Nguyên thấy, chuyện của mình làm dù sao vẫn có biến số.
Biến số này sẽ hình thành hai loại khả năng.
Một loại là giáo hóa của mình khiến cho Yêu Vực sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hai yêu mạch lớn khác không thể không thích ứng với loại biến hóa này, bằng không sẽ bị yêu mạch Thôn Thiên càng lúc càng lớn mạnh vượt qua, cuối cùng chiếm đoạt. Một loại khác là yêu mạch Thôn Thiên không giáo hóa thành công, chỉ là hình thành một đời yêu mạch mới vượt qua các tiểu yêu, tiếp tục thống trị giống như bọn họ.
Việc này lại không có cách nào.
Phương Nguyên biết Yêu Vực cần phải giáo hóa, nhưng hắn không có quá nhiều thời gian để ở lại đây.
Hai mươi năm thật sự quá ngắn.
Điều bây giờ hắn có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức bảo đảm Yêu Vực không xảy ra sai lầm, ảnh hưởng tới chuyện độ kiếp hai mươi năm sau mà thôi.
...
...
Sau khi làm xong những chuyện mình có thể làm, Phương Nguyên tuyên bố với bên ngoài là mình cần phải bế quan.
Ngày này, rất nhiều yêu quái lớn nhỏ đều đến Tiểu Quân Sơn bái lạy. Phương Nguyên lại ở trên đỉnh núi Tiểu Quân Sơn, tuyên bố mình chuẩn bị bế quan, tìm hiểu biến hóa thiên đạo, chuẩn bị hai mươi năm sau sẽ xuất quan, dẫn đầu một đám huynh đệ Yêu tộc đối đầu với ngày kiếp nạn lớn giáng xuống.
Lời này vừa nói ra, dẫn tới rất nhiều Yêu tộc khóc gào, thề hai mươi năm sau sẽ cùng đại vương chinh chiến.
Vào lúc này, Phương Nguyên không dùng bí pháp che giấu hình dáng của mình, tất nhiên cũng có rất nhiều Yêu tộc nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn. Ở sau núi Tiểu Quân Sơn có một nhóm bộ lạc nhỏ đang ở bên cạnh lão hồ ly và Báo gia. Trong đó có một đám cầu lông ngắn đứng cùng lão tộc trưởng ngây người nhìn Thôn Thiên Yêu Vương trên đỉnh núi, mắt trợn tròn.
- Ta… ta đã từng gặp Thôn Thiên Yêu Vương này, hắn còn từng dạy các tiểu tử đọc sách...
Lão tộc trưởng cảm giác vô cùng hoang đường, khó nhọc nói ra:
- Chẳng qua.. chẳng qua ban đầu Thôn Thiên Yêu Vương tới trong bộ lạc chúng ta, ta là người đầu tiên từng hỏi hắn, hỏi hắn là người hay yêu, lúc… lúc đó hắn... hắn trả lời ta là...
- Là người đấy...