Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1609 - Chương 1609: Thế Ngoại Tiên Cảnh (1)

Chương 1609: Thế Ngoại Tiên Cảnh (1)
Nửa đường, Phương Nguyên và tiên sinh Thiên Cơ chuyển hướng, không quay về Cửu Châu mà đi về phía bắc, chạy tới Tuyết Nguyên. Điều làm cho Phương Nguyên tò mò, bọn họ không đi về phía Tẩy Kiếm Trì mà vượt qua từng đường ranh giới có tuyết, chạy thẳng về phía nơi sâu nhất của Tuyết Nguyên.

Có thể thấy hai ngự liễn đi sâu vào bên trong. Lúc sắp đến gần ranh giới tuyết thứ chín, Phương Nguyên nghĩ tới Kim Hàn Tuyết bây giờ lại đang bế quan khổ luyện ở ranh giới tuyết thứ chín. Không biết bây giờ nàng thế nào, có còn ở đây không, chỉ là hắn không có thời gian tới thăm nàng. Điều khiến hắn càng tò mò hơn là tiên sinh Thiên Cơ không nói một lời, đến ranh giới tuyết thứ chín cũng không dừng lại, tiếp tục đi sâu hơn.

Đều này làm Phương Nguyên càng tò mò hơn:

- Đi qua ranh giới tuyết thứ chín về phía bắc, chẳng lẽ còn có người ở?

Lúc tiên sinh Thiên Cơ vượt qua ranh giới tuyết thứ chín có nói với Phương Nguyên:

- Phương tiểu hữu, sau khi qua ranh giới tuyết, ngươi hứa với ta một việc!

Phương Nguyên ngẩng đầu lên:

- Tiền bối mời cứ nói!

Tiên sinh Thiên Cơ ngẩng đầu nhìn bầu trời đổ tuyết lớn, nói:

- Bất kể nhìn thấy gì, đừng tức giận!

Phương Nguyên nhìn vẻ mặt tiên sinh Thiên Cơ, khẽ gật đầu:

- Được!

Sau khi qua ranh giới tuyết thứ chín, thời tiết càng giá lạnh hơn, có thể so với thần thông trong thiên địa, thế gian này người có thể dựa vào tu vi đi qua ranh giới tuyết thứ chín cực ít, bởi vậy sau ranh giới tuyết thứ chín này có thể xem là chỗ không người.

Tiên sinh Thiên Cơ có tu vi Nguyên Anh là dựa vào đống tài nguyên đập vào, sợ rằng còn không bằng lúc Phương Nguyên chưa kết Nguyên Anh, đương nhiên cũng không chịu nổi giá lạnh trong thiên địa này. Nhưng trận đạo của hắn cao thâm hơn xa người thường. Sau khi vào Tuyết Nguyên, hắn phất áo bào, bốn con hạc trắng kéo xe biến thành miếng ngọc trắng bốn cạnh được thu vào trong cái hộp. Sau đó, hắn lấy từ trong cái hộp thứ hai ra sáu con rồng nhỏ được khắc tinh tế. Con rồng khắc đó biến thành sáu con rồng lửa, lại kéo xe ngựa đi về phía trước.

Rồng lửa kéo xe không ngừng phun lửa bao phủ lấy xe ngựa, lại thông qua trận văn trên xe ngựa vận chuyển tuần hoàn, truyền vào trong thùng xe, lập tức khiến bên trong xe ngựa ấm áp như xuân. Phương Nguyên cũng rất kinh ngạc, dứt khoát thu ngọc liễn của mình lại. Hắn lôi con giao long kéo liễn ngọc đầy một bụng tức chui vào trong xe ngựa của tiên sinh Thiên Cơ, xem như được tăng thêm kiến thức.

Nhìn bên ngoài đây chỉ là một chiếc xe ngựa, nhưng bên trong lại là một Động Thiên nhỏ, trong và ngoài đều có vô số trận văn, gần như muốn tự hình thành mọt thế giới riêng, vừa có thể chắn được gió tuyết lại có thể chuyển hóa lực lượng của Hỏa Long tới tu luyện, pha trà nấu rượu luyện đan đều không phải lo, thật sự khiến Phương Nguyên cảm nhận được sự kỳ lạ của tạo vật, cũng có chút kính nể tiên sinh Thiên Cơ.

Bây giờ hắn có đủ thời gian, cũng có thể hiểu thấu đáo những trận văn này, chỉ là chưa từng thử qua.

Mà sáu con rồng lửa nhỏ bé này là Lôi lão gia ở Lôi Châu - bạn thân thiết với tiên sinh Thiên Cơ tự tay luyện, vừa là linh vật kéo xe cũng là pháp bảo ngăn chặn kẻ địch. Cứ nhìn sáu con rồng lửa bước đi bình thường sau khi tiến qua ranh giới tuyết thứ chín, lại có thể nhìn thấy chút thần uy của nó.

Hai người một giao lại thêm hai đồng nhi của tiên sinh Thiên Cơ ở trong xe ngựa, tiếp tục đi sâu về phía bên trong.

Trong trời đất phủ đầy băng tuyết mênh mông vô tận, đám người Phương Nguyên đi hơn mười ngày cũng không biết đã đi tới đâu, chỉ biết chưa từng đi sâu vào trong Tuyết Nguyên như vậy.

Sau khi đến đây, ban đêm tiên sinh Thiên Cơ dừng lại, căn cứ vào vị trí ngôi sao trên bầu trời để phán đoán, điều chỉnh hướng đi. Cuối cùng ba ngày sau, bọn họ đi tới một sơn cốc phủ tuyết trải dài.

Sơn cốc phủ tuyết này do ba dãy núi lớn nối nhau tạo thành, vách trong suốt phản quang, rất cứng rắn, xung quanh thậm chí không nhìn thấy một vật sống nào, dường như ngay cả ma thú Tuyết Nguyên không sợ lạnh nhất cũng không thể sống sót dưới cái lạnh này. Nhưng xe ngựa tiến vào từ phía nam của sơn cốc, lại chợt thấy trời đất xung quanh biến đổi, khiến người ta hoảng hốt như đi tới tiên sơn ở Cửu Châu.

Trong đó có cầu nhỏ nước chảy, loài hoa nhiều như gấm, đủ loại linh cầm dị thú chạy qua, trong thung lũng rộng lớn không nhìn tới điểm cuối có mấy ngọn đồi, mấy lầu nhỏ thấp thoáng,

Còn có thể nhìn thấy có người hái thuốc luyện đan, có người đang cho linh thú ăn ở trước lầu nhỏ.

Sức sống dào dạt thật sự không hợp với cái lạnh giá bên ngoài.

- Là người từ đâu tới, lại dám xông tiểu tiên sơn của Huyền Minh Tôn Chủ?

Trong cốc không có người canh gác, dường như bọn họ cũng không ngờ sẽ có người tới. Nhưng mấy cô bé áo đỏ đang cho linh cầm ăn cách đó không xa đã bước tới quan sát từ Phương Nguyên và tiên sinh Thiên Cơ mới từ trên xe ngựa xuống, không để ý hỏi.

- Báo cho chủ nhân ở đây biết, Thiên Cơ của Dịch Lâu tới chơi!

Tiên sinh Thiên Cơ cười ha hả, vái chào với cô bé áo đỏ, nói.

- Hóa ra là ngươi, ngươi lại già rồi!

Mấy cô bé áo đỏ cẩn thận quan sát tiên sinh Thiên Cơ, vừa cười vừa nói:

- Các ngươi chờ ở đây!

Nhìn các nàng mang theo giỏ trúc vừa đi vừa nhảy rời khỏi đó, tiên sinh Thiên Cơ nhìn Phương Nguyên cười buồn, không nói một câu.

Sắc mặt Phương Nguyên không thay đổi, thản nhiên nói:

- Không trách được trước đây phát hiện ra Tuyết Nguyên Địa Cung, Tiên Minh lại dễ dàng từ bỏ!

Tiên sinh Thiên Cơ hít sâu một hơi, nói:

- Sống lâu, chung quy sẽ biết nhiều bí mật hơn, trong lòng cũng lại mệt mỏi hơn. Bây giờ ta luôn ủ rũ, không có tinh thần, không bằng thanh niên biết ít lại càng có thể không lo lắng, tiến thẳng không lùi!
Bình Luận (0)
Comment