Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1610 - Chương 1610: Thế Ngoại Tiên Cảnh (2)

Chương 1610: Thế Ngoại Tiên Cảnh (2)
Phương Nguyên lạnh lùng nói:

- Còn bao nhiêu lão quái vật ở ẩn như vậy?

Tiên sinh Thiên Cơ lắc đầu, còn chưa nói gì.

Đúng lúc này, sâu trong sơn cốc bỗng nhiên vang lên tiếng cười lạnh:

- Thiên Cơ lão nhi, ngươi còn chưa chết già à? Chúng ta vốn là bạn cùng lứa, nhưng sao trông ngươi già hơn ta tới mấy nghìn tuổi vậy? Ha ha, không biết lần này ngươi qua là muốn đấu trận pháp thua ta, hay cuối cùng suy nghĩ thông suốt, phải đến trong Thế Ngoại Tiên Cảnh của ta để cố gắng tu thân dưỡng tính vậy?

Phương Nguyên nhìn theo giọng nói phát ra, lại nhìn thấy sâu trong sơn cốc có một người đàn ông trung tuổi mặc áo bào đỏ rộng rãi đi tới. Chỉ thấy người này thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, hai chân trần, gương mặt cương nghị, đi cùng mấy cô bé áo đỏ ra ngoài cốc đón.

- Lần trước đấu trận, ngươi cũng không thắng ta!

Tiên sinh Thiên Cơ hành lễ với người đàn ông trung tuổi mặc áo bào màu đỏ này, cười nói:

- Nhưng lần này lão phu không phải tới tìm ngươi đấu trận, cũng không phải tới chỗ ngươi để dưỡng lão, mà đặc biệt tới mời ngươi rời núi!

Người đàn ông trung tuổi mặc áo bào đỏ này vốn đi ra đón, nghe vậy chợt dừng lại, nhíu mày nói:

- Giỏi cho lão già không biết chừng mực kia, lần trước ta đã nói rõ ràng, ngươi lại còn dám đến? Mà thôi, toàn thân đầy khí hồng trần, nhìn người nhiều thấy chán, ngươi đi đi, nể giao tình trước kia, ta không làm khó dễ với ngươi... Hả? Người thanh niên ngươi dẫn tới là ai, sao dám tùy tiện bước vào Tiên Cảnh này của ta?

Trong lúc nói, đôi mắt hắn nhìn Phương Nguyên có chút sát khí.

- Đạo hữu Huyền Minh, khoan hãy nổi giận!

Tiên sinh Thiên Cơ vội nói:

- Vị này chính là tiểu hữu Phương Nguyên là kỳ tài hiếm có, cho nên ta mới dẫn tới gặp ngươi. Lần này, lão phu tới mời ngươi rời núi là thật sự có chuyện muốn tìm ngươi. Ha ha, ngươi tự xưng là trận đại sư đứng đầu thời nya, ngay cả ta và Kinh Thiên cũng chẳng thể lọt vào mắt ngươi. Nhưng ngươi đã từng nghĩ qua, sử dụng bản lĩnh này để thay đổi một đại trận mới cho Ma Biên chưa, làm cho người đời thêm cơ hội sống dưới tai kiếp dưới này?

Huyền Minh Tôn Chủ nghe vậy, cười lạnh nói:

- Trận pháp kia của các ngươi chắc chắn sẽ không lập được đâu, đừng uổng phí công sức nữa!

Tiên sinh Thiên Cơ cười nói:

- Ngươi nói không thể thành công, ta lại nói có thể thành công. Ngươi có muốn đánh cược không?

Phương Nguyên đứng bên cạnh tiên sinh Thiên Cơ nghe được, vừa nghĩ đã hiểu rõ tiên sinh Thiên Cơ bỏ bao nhiêu tâm tư, trí lực để suy tính.

Nhưng không ngờ, Huyền Minh Tôn Chủ nghe lời ấy lại nhíu mày, liếc nhìn tiên sinh Thiên Cơ, sau đó lại nhìn Phương Nguyên, cười lạnh nói:

- Xem ra Dịch Lâu các ngươi thật sự nghiên cứu ra cách gì đó, tới đây tính lừa gạt ta sao? Ha ha, mời các ngươi quay về, mời quay về đi. Ngươi đặc biệt tới tìm ta, lại chứng tỏ ngươi cần mượn trận đạo của ta mới có thể làm thành. Ta không đi giúp ngươi, vậy ngươi sẽ không làm được. Cho nên cuộc cá cược này còn chưa bắt đầu ngươi đã thua rồi. Ta càng không ra ngoài với ngươi. Nha đầu Hồng Ngọc, tiễn khách!

Hắn nói dứt lời lại phất tay áo, xoay người rời đi, thật sự không muốn để ý nữa.

Tiên sinh Thiên Cơ lập tức sa sầm mặt nhưng vẫn cười, chỉ là ánh mắt có phần bất đắc dĩ.

- Thôi diễn trận này là chuyện của thiên hạ, ngươi có muốn nghe không?

Vào lúc này, Phương Nguyên chợt mở miệng, chân mày cũng nhíu lại.

- Kẻ gì đâu, không phân biệt lớn nhỏ, giết!

Huyền Minh Tôn Chủ cũng không quay đầu lại, chỉ phất tay áo. Mấy cô bé áo đỏ bên cạnh Phương Nguyên và tiên sinh Thiên Cơ đều giơ kiếm, chém thẳng về phía Phương Nguyên.

Tu vi của các nàng chưa vượt qua cảnh giới Trúc Cơ, phi kiếm không quá mạnh, nhưng lúc các nàng nâng phi kiếm lên, trong thế giới này chợt có lực lượng trận đạo vô cùng lớn gia tăng trên thân kiếm, lại khiến cho kiếm quang tăng vọt, trong giây lát, gần như đạt tới uy lực Nguyên Anh chí tôn, chém đến trước người Phương Nguyên.

Trong lòng Phương Nguyên càng bất mãn hơn, hai tay bắn ra, hai đường phi kiếm lại bay thẳng về phía Huyền Minh Tôn Chủ.

Vù.

Vù.

Hai tiếng động vang lên, hai đường phi kiếm lướt qua áo bào màu đỏ của hắn, cắm vào trên cái cây phía trước.

- Ơ?

Huyền Minh Tôn Chủ chậm rãi ngừng lại, xoay người nhìn về phía Phương Nguyên, trên mặt có chút coi trọng, cười lạnh nói:

- Nhìn mặt ngươi chắc hẳn không phải là một lão già đã có thể có tu vi như vậy, thật ra không tệ. Chỉ có điều, nhìn ngươi thậm chí còn chưa đạt tới Hóa Thần lại có thể dám chạy đến Thế Ngoại Tiên Cảnh của ta dương oai, xem ra trước đó Thiên Cơ không nói cho ngươi biết...

- Nói hay không nói, ta đều có thể hiểu được rõ ràng!

Phương Nguyên nhìn hắn, thản nhiên nói.

Huyền Minh Tôn Chủ quan sát Phương Nguyên một lát, bỗng nhiên nói:

- Ngươi vừa hỏi ta, thôi diễn đại trận chính là chuyện của thiên hạ, vì sao ta lại không muốn nghe. Lão phu lại đứng đây nói cho ngươi biết! Ngươi nói chuyện của thiên hạ, chỉ là chuyện trong thiên hạ của các ngươi. Lão phu là người thế ngoại, từ trước đến nay đều không có quan hệ gì với thiên hạ của các ngươi, cho nên lão phu không thích đi, cũng sẽ không đi, hai người các ngươi đi nhanh đi!

Phương Nguyên lạnh lùng, nói:

- Kiếp nạn lớn hạ xuống, người đời ai có thể tránh thoát?

- Vậy không tránh nữa!

Huyền Minh Tôn Chủ lạnh lùng nói:

- Ma khí của kiếp nạn lớn tới, nuốt thế giới nhỏ của ta, lão phu cũng chỉ đành buông tha cái mạng này mà thôi, lại liên quan gì đến ngươi?

Hắn cười lạnh nói tiếp:

- Trước đây Tiên Minh bao nhiêu lần cho người tới, lão phu đều không nhận lời bọn họ, sau đó lại có một kẻ tự xưng là người của Hắc Ám Tôn Chủ tìm đến, lão phu cũng không để ý tới hắn, cũng đã nói rõ ràng, lão phu không muốn để ý tới chuyện trong thế gian này. Lúc thiên hạ thái bình, ta trốn ở nơi nghèo nàn này, không đi hưởng thái bình.
Bình Luận (0)
Comment