Chương 1611: Mang cái đầu của ngươi đi (1)
- Lúc thiên hạ gặp nạn, ta vẫn trốn ở nơi Thế Ngoại Tiên Cảnh này, lười để ý tới. Ta không chiếm lợi của thiên hạ này, cũng không nợ ân tình của thiên hạ này, ngươi lại dựa vào đâu lấy chuyện thiên hạ này tới ép ta?
Phương Nguyên vẫn là lần đầu tiên nghe được luận điệu vô cùng khí thế như vậy, nhất thời giật mình.
Hắn không ngờ không biết trả lời thế nào.
- Chuyện các ngươi muốn làm, các ngươi cứ đi làm, lão phu chỉ muốn một nơi yên tĩnh, đừng tới quấy nhiễu ta nữa, đi đi!
Huyền Minh Tôn Chủ lại hạ lệnh đuổi khách, đây đã là lần thứ ba.
Nhìn hắn không kiên nhẫn muốn rời đi, Phương Nguyên hít sâu một hơi và cố giữ bình tĩnh.
Tiên sinh Thiên Cơ nhìn hắn với vẻ lo lắng.
Phương Nguyên lắc đầu, ra hiệu mình không sao. Hắn nhìn theo bóng lưng của Huyền Minh Tôn Chủ đã đi xa ngoài trăm trượng, bỗng nhiên cười lạnh nói:
- Nếu ngươi không phải là người trong thiên hạ, vậy có mặt mũi nào tự xưng là trận sư đứng đầu thiên hạ, co đầu rụt cổ không ra, chỉ biết ra vẻ ta đây trước mặt các đệ tử mà thôi. Kỳ tài trong thiên hạ này phân tranh, ngươi lại từng gặp mấy người. Ngay cả ta cũng không để mắt tới trận đạo của ngươi!
- Làm càn!
Mấy cô bé áo đỏ đều giận dữ, trợn mắt nhìn Phương Nguyên.
Mà Huyền Minh Tôn Chủ đã chậm rãi xoay đầu lại, kinh ngạc nói:
- Kỳ lạ thật. Câu ngươi vừa nói lại có thể không phải khích tướng?
Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:
- Đúng, ta thật sự không để ngươi vào trong mắt!
Huyền Minh Tôn Chủ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, tự cho rằng mình đã nhìn thấu được suy nghĩ của Phương Nguyên, bỗng nhiên mỉa mai nói:
- Nói tới nói lui, ngươi còn không phải giống như Thiên Cơ, muốn đánh cược với ta, lừa ta rời núi sao?
- Ta muốn đánh cược với ngươi một lần, nhưng không đánh cược ngươi rời núi!
Phương Nguyên bước tới một bước, lạnh lùng nói:
- Muốn đánh cược, lại đánh cược mạng của ngươi!
- Đánh cược tính mạng à?
Nghe Phương Nguyên nói vậy, mọi người trong tiên cảnh đều kinh ngạc. Sắc mặt tiên sinh Thiên Cơ biến đổi, không hiểu nhìn Phương Nguyên. Mà Huyền Minh Tôn Chủ - người đứng đầu Tiên Cảnh nhỏ này cũng ngạc nhiên nghiêng đầu, nhìn Phương Nguyên.
Đây là thù oán gì vậy?
Mới bắt đầu đã muốn đánh cược tính mạng?
Trong lòng Phương Nguyên bất mãn nhưng trên mặt vẫn bình thản, mỉm cười nói:
- Không sai, nếu ngươi không muốn rời núi, ta cũng không ép ngươi rời núi. Chỉ có điều, ngươi nói mình là trận đạo sư đứng đầu thiên hạ, ta nhìn thế nào cũng giống một lời nói đùa. Cả đời ta chướng mắt nhất là những kẻ ếch ngồi đáy giếng, cho nên ta muốn đấu với ngươi một trận, chứ không phải muốn nghĩ cách lừa ngươi rời khỏi núi. Ngươi không đáng để ta lừa gạt, ta và ngươi đánh cược trận này cũng chỉ để chứng minh bản lĩnh trận đạo bất phàm mà ngươi tự xưng nực cười thế nào. Cái đầu trên cổ của ngươi cũng chỉ là trò cười mà thôi!
- Lớn mật!
Vừa rồi, Huyền Minh Tôn Chủ chỉ vì một câu nói của Phương Nguyên, lại muốn ra lệnh cho các cô bé kia ra tay giết người, sau có thể là người tính tình tốt. Lúc này hắn nghe được những lời đầy gai góc của Phương Nguyên lại càng phẫn nộ hơn, điềm nhiên nói:
- Lão phu đã lâu không xuất hiện, đúng là không biết thế gian xuất hiện nhiều đứa trẻ cuồng vọng như vậy. Người thanh niên, ngươi phải biếtnói lung tung sẽ phải trả giá rất lớn đấy!
Phương Nguyên nhìn thằng vào mắt hắn, nói:
- Nếu trận pháp của ngươi thắng ta, ngươi lấy đi đầu của ta!
Tiên sinh Thiên Cơ kêu lên thất thanh:
- Phương tiểu hữu, tuyệt đối không thể...
Hắn thật sự muốn khuyên Phương Nguyên, đây cũng không phải là chuyện đùa được đâu. Tiên sinh Thiên Cơ cũng biết Phương Nguyên có tu vi rất cao, ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung thậm chí còn từng chém giết Hóa Thần. Nhưng trận đạo dù sao cũng là trận đạo khác với tu vi. Thần thông của tiên sinh Thiên Cơ hắn chẳng phải là một trong bà Đại Cửu Văn Trận Sư trên thế gian sao? Huyền Minh Tôn Chủ này lại không hề thua hắn trên phương diện trận văn...
Bây giờ Phương Nguyên nói câu này, quả thật giống như trẻ nhỏ khiêu khích người khổng lồ.
Mà Huyền Minh Tôn Chủ nghe Phương Nguyên nói vậy, cơ mặt giật giật, trong mắt lộ ra sát ý. Hắn quả thật không muốn để ý tới chuyện trong thế gian, cho nên tiên sinh Thiên Cơ vừa mở miệng, hắn đã từ chối thẳng, căn bản không để cho tiên sinh Thiên Cơ có cơ hội, để tránh tiên sinh Thiên Cơ ngầm giở trò hãm hại, lừa mình rời khỏi núi. Nhưng hắn không nghĩ đến tiên sinh Thiên Cơ dễ đối phó, lại có một người thanh niên nhảy ra...
Nghĩ mình là Trận sư đứng đầu thiên hạ, cho dù hai người Thiên Cơ của Dịch Lâu và Kinh Thiên Tiên Minh cũng là Cửu Văn Đại Trận Sư, nhưng từ trước đến nay hắn đều không để mắt tới, chỉ cảm thấy mình lười rời khỏi núi, mới để cho hai người này nổi tiếng trong nhân gian, nữa là người thanh niên này?
Nhưng trong lòng hắn tính toán cẩn thận, cho dù trong lòng rất muốn nhận lời nhưng không vội nói ra.
Hắn lo lắng Phương Nguyên giở trò lừa gạt gì đó, không thể không đề phòng.
Nhưng vào lúc này, Phương Nguyên lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ muốn đấu với ngươi về thuật tính đơn giản nhất thôi, thế nào?
Con ngươi của Huyền Minh Tôn Chủ chợt co lại.
Hắn vẫm im lặng chưa nói gì, nhưng những cô bé áo bào màu đỏ đã không nhịn được nữa, tất cả đều trợn mắt nhìn Phương Nguyên, căm phẫn nói:
- Tôn chủ, hãy giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này, cho hắn biết thế nào mới là trận đạo, cắt đầu hắn đi!
Còn có người nhảy ra, trong tay cầm một bàn Bát Quái Diễn Kinh, kêu lên:
- Ta đâu với ngươi!
Phương Nguyên quay đầu nhìn cô bé mới nhảy ra kia, nói:
- Tốt, đặt cược là gì?
Tiểu cô nương kia kêu lên:
- Có thể...
Huyền Minh Tôn Chủ quát lên:
- Hồng Ngọc lui ra, đừng dính vào!