Chương 1612: Mang cái đầu của ngươi đi (2)
Cô bé liếc nhìn Huyền Minh Tôn Chủ, thấy vẻ mặt Huyền Minh Tôn Chủ rất khó coi, lo lắng nha đầu kia không biết trời cao đất rộng, lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên quát khẽ:
- Ngươi thậm chí muốn cắt đầu một con bé à? Thấy ngươi nhẫn tâm như vậy, lão phu lại nhận lời với ngươi. Nếu ngươi muốn đấu về thuật tính thì ra tay đi. Ngươi rốt cuộc muốn tính cái gì?
Lúc nói câu này, khí chất trên người hắn sừng sững như núi, vẻ mặt thâm trầm còn lạnh hơn cả gió tuyết ngoài sơn cốc.
Lúc này, Phương Nguyên chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Hai người chúng ta ra đề mục đều không tiện. Nếu để cho tiền bối Thiên Cơ ra đề, chỉ sợ ngươi cũng lo lắng. Hay là vậy đi, tùy tiện bảo một tiểu đồng bên cạnh ngươi ra đề!
Sắc mặt Huyền Minh Tôn Chủ lập tức trầm xuống.
Phương Nguyên hào phóng không cho tiên sinh Thiên Cơ ra đề, để tránh hắn lo lắng có bẫy, sợ tiên sinh Thiên Cơ ra đề sẽ có lợi cho Phương Nguyên. Nhưng hắn cũng muốn tỏ ra hào phóng, không cho người bên cạnh mình ra đề. Chỉ là còn không chờ hắn nói ra lời này, cô bé Hồng Ngọc bên cạnh hắn đã vội vàng chỉ đám ngôi sao phía đông nói:
- Được, các ngươi lại đoán xem phía đông có bao nhiêu ngôi sao đi!
- Câm miệng!
Huyền Minh Tôn Chủ lạnh giọng quát, sau đó chắp tay bái lạy Phương Nguyên:
- Nếu ngươi muốn đấu trận với ta, lão phu cũng xem thường chiếm lợi của ngươi. Ba năm trước, lão phu đã tính ra số sao phía đông này rồi. Ta thấy, vẫn nên để Thiên Cơ tùy tiện ra đề đi!
Vẻ mặt Tiên sinh Thiên Cơ buồn rầu, ánh mắt nhìn Phương Nguyên một lúc, thấy hắn đã quyết thì thật sự hết sách.
Đây là chỗ tệ của tu vi chưa đủ.
Thân phận của hắn cao hơn Phương Nguyên, nhưng tu vi lại không bằng Phương Nguyên, chưa bao giờ ra vẻ mình là trưởng bối. Đổi lại là Nam Hải lão tổ tông tới, có lẽ đã trực tiếp một gậy đập qua. Hắn cũng không dám. Bây giờ, thấy tình hình này, trong lòng hắn bất đắc dĩ, trầm ngâm một lúc lại chẳng thể làm gì khác hơn là chỉ vào dãy núi phía tây nói:
- Nếu hai người các ngươi muốn đấu lại đấu đơn giản một chút. Càng đơn giản càng không thể giả được. Ta muốn các ngươi đo lường dãy núi này, nếu lại tăng gấp đôi, linh mạch trong đó sẽ thay đổi tới mức nào!
Vẻ mặt Huyền Minh Tôn Chủ lạnh lùng, khẽ gật đầu.
Phương Nguyên suy nghĩ một lát, đột nhiên vung tay lên. Một con rồng rửa phong tỏa dãy núi hơn trăm trượng này, sau đó thu tay áo lại, cười nói:
- Bây giờ thiếu một phần, thuật số được cải tiến lớn, ai cũng không biết. Trở lại tranh đấu, mới càng công bằng hơn!
Huyền Minh Tôn Chủ phát hiện đối phương không hề có ý chiếm lợi, trái lại cố gắng đạt tới công bằng, trong lòng cũng dâng lên hào khí.
Hắn một lòng học thuật số, tự nhận mình đứng đầu thiên hạ, sao có thể thật sự đê mắt tới Phương Nguyên. Vừa rồi trong lòng hắn nghi ngờ có bẫy, bây giờ nghi ngờ đã hết, lại hào khí cười lạnh nói:
- Vậy lại bắt đầu đi, tiểu hữu, đừng trách lão phu vô lễ!
Phương Nguyên chỉ chắp tay sau lưng, cũng không thèm nhìn hắn.
Phần khí phách này thật sự khiến Huyền Minh Tôn Chủ hơi lo lắng:
- Lẽ nào thế gian này thật sự xuất hiện một vị tiểu tông sư?
Có cô bé áo đỏ bên cạnh mang tới một nén hương, để tiên sinh Thiên Cơ tự mình đốt.
Hai người Phương Nguyên và Huyền Minh Tôn Chủ đứng ở hai bên nén hương không động đậy. Tiên sinh Thiên Cơ lại tiện tay đánh ra bảy tám cờ trận, lần lượt cắm vào trên đỉnh núi. Đợi cho tới khi linh quang tập trung vào giữa cờ trận, hắn lấy thuật số sơ khai, lại mở miệng đọc từng câu rất chính xác. Phương Nguyên cùng Huyền Minh Tôn Chủ nhanh chóng ghi nhớ.
Đợi ghi nhớ xong số liệu cuối cùng, Huyền Minh Tôn Chủ đột nhiên đứng dậy, vẫy tay về phía không trung, lại thấy một cái gương Diễn Kinh lớn bằng một cái thớt xuất hiện ở phía sau của hắn. Pháp lực gào thét bên cạnh Huyền Minh Tôn Chủ, trên người hắn dường như mọc ra mấy chục cánh tay, nhanh chóng ấn lên gương Diễn Kinh, từng số liệu huyền ảo khó dò lại xuất hiện biến hóa.
Phương Nguyên lại vẫn ung dung thản nhiên, một trăm lẻ tám thẻ trúc Tam Sinh bay lượn bên cạnh hắn.
- Chà, còn là thuật tính cổ xưa như vậy, hơn nữa chỉ dùng một trăm lẻ tám thẻ trúc lại tính là bản lĩnh gì?
Mấy bé áo đỏ trong tiểu tiên giới bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi mím môi cười.
Lúc này, Huyền Minh Tôn Chủ cũng không để ý lắm. Hắn đã tập trung tinh thần vào công thức tính toán. Vào lúc này, tâm chí hắn kiên định, tinh thần minh mẫn, vẫn cảm thấy mình phát huy tốt hơn bình thường.
Đổi lại thành người khác, muốn tính toán theo công thức thuật số này cần mất ba ngày. Cho dù là ba năm trước, hắn cũng phải mất ba canh giờ. Nhưng bây giờ, sau khi hắn thôi diễn ra số Đông Đấu Vô Lượng, căn cứ theo thuật này lại luyện ra gương Bát Quái Kinh Diễn – bảo bối trong trận đạo, thành tựu về trận đạo lại được nâng cao, bây giờ chỉ khoảng một canh giờ là xong.
Vào lúc hắn càng tính càng thuận lợi, gần như cho rằng mình thắng chắc, Phương Nguyên đối diện hắn bỗng nhiên quay người sang, nhẹ nhàng ném một cuốn sách màu vàng sang bên cạnh hắn, sau đó chắp tay sau lưng, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn.
Dưới ánh mắt đầy sát khí của Phương Nguyên, cho dù tâm cảnh của Huyền Minh Tôn Chủ có tốt cũng không tập trung nổi.
Hắn ngạc nhiên quay người sang, nhặt quyển trục này lên, xem trên dưới mấy lần mặt xám như tro tàn.
Đám cô bé bên cạnh vốn đang nói chuyện líu ríu lại thấy được sư tôn biến sắc, cũng dần dần không nói được câu nào nữa.
Huyền Minh Tôn Chủ xem thuật số trên quyển sách cuộn đó nhiều lần, mới khàn khàn nói:
- Điều này... Không thể như vậy được!
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Nếu ngươi không phục, có thể lại đánh cược một lần nữa!
Huyền Minh Tôn Chủ rất muốn nói không cần, nhưng chuyện này có liên quan đến tính mạng, hắn cắn răng, vẫn giơ tay chỉ về phía một long mạch càng huyền bí phức tạp hơn.