Chương 1613: Chỉ cần thứ đặt cược (1)
Hơn nữa lần này là hắn tự mình ra tay chém một phần Long Mạch này, sau đó để cô bé bên cạnh mình đi đo lường ra số lý, báo lại từng số liệu, dùng hết bản lĩnh toàn thân, dùng gương Diễn Kinh nhanh chóng tính toán ra từng số liệu.
Lần này, hắn tính toán nhanh hơn, tốc độ ít nhất gấp đôi vừa rồi.
Nhưng hắn tính chưa hết thời gian uống cạn chén trà, Phương Nguyên bỗng nhiên quay người sang, ném một quyển sách cuộn tới trước người hắn.
Ánh mắt Phương Nguyên lại thản nhiên, nhìn về phía đầu của Huyền Minh Tôn Chủ.
Huyền Minh Tôn Chủ run lên, chậm rãi xoay người ngồi xổm xuống, nhặt cuốn sách cuộn lên và xem từ trên xuống dưới, gương mặt trắng bệch, trên trán cũng có từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống. Qua rất lâu, hắn mới ngẩng đầu lên và run giọng nói:
- Không thể... Không thể nhanh như vậy được!
Trong tay Phương Nguyên có thêm một thanh kiếm với khí xanh quấn quanh, chậm rãi đi về phía trước:
- Là ngươi quá chậm!
Mấy cô bé áo đỏ thấy thế lại biến sắc, tất cả đều cầm kiếm chắn trước ngực, xông tới ngăn cản.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Ngươi thật sự dám ra tay với sư tôn của chúng ta sao?
Nhưng Phương Nguyên không hề để mắt tới các nàng, chỉ giơ tay lên, ném thanh kiếm trong tay tới trước mặt Huyền Minh Tôn Chủ.
- Tự mình ra tay đi!
Hắn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Tiền bối Thiên Cơ muốn dẫn ngươi đi, ta chỉ muốn mang cái đầu của ngươi đi!
"Thật sự phải giết sao?
Tiên sinh Thiên Cơ cảm thấy kinh hãi. Những đứa trẻ trong sơn cốc cũng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt ai nấy đều khủng hoảng hết nhìn Huyền Minh Tôn Chủ lại tới Phương Nguyên. Theo bọn họ thấy, một cuộc cá cược như vậy chẳng qua chỉ là trò đùa mà thôi. Nếu Phương Nguyên dùng cuộc cá cược nhỏ này để ép Huyền Minh Tôn Chủ rời núi thì cũng thôi, sao lại thật sự muốn cắt đầu của người ta?
Đường đường là người đứng đầu Cửu Văn Đại Trận Sư, làm sao có thể bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà mất mạng được?
Lúc này, sắc mặt Phương Nguyên thâm trầm. Hắn nhìn ra được tiên sinh Thiên Cơ đang ám chỉ với mình, làm vậy là được rồi, nên cho Huyền Minh Tôn Chủ một bậc thang, để hắn nhận lời đi với mình là được rồi. Nhưng Phương Nguyên không định nói vậy.
- Ngươi đã thua cuộc, chẳng lẽ còn không chịu chết?
Phương Nguyên nhìn gương mặt Huyền Minh Tôn Chủ trắng bệch, do dự, toát mồ hôi lạnh. Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần mặt mũi nữa à?
Huyền Minh Tôn Chủ lảo đảo, bỗng nhiên nhìn về phía Phương Nguyên với vẻ uy nghiêm, lạnh lùng nói:
- Được, thằng nhóc giỏi lắm, không ngờ lại thật sự có bản lĩnh như vậy. Lão phu thừa nhận, vừa rồi đúng là ta thua, thua liên tục. Điều này cũng không có gì để nói nữa. Ngày hôm nay ta chịu tội, ngươi muốn gì, cứ nói ra đi...
- Ta muốn cái đầu của ngươi!
Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, thản nhiên nói:
- Vừa rồi nếu ta thua, ngươi sẽ lấy cái đầu của ta đúng không? Nếu vậy, sao ta không thể lấy cái đầu của ngươi?
Mặt Huyền Minh Tôn Chủ trắng bệch và hiện lên vẻ ngoan độc, bỗng nhiên đưa tay chộp lấy thanh kiếm kia.
- Vèo!
Nhưng vào lúc này, từ bên ngoài sơn cốc chợt có một đường kiếm quang phá không bay tới. Một đường kiếm quang này tới quá đột ngột, cuốn theo gió tuyết ở ngoài sơn cốc vào, cùng thanh kiếm của Huyền Minh Tôn Chủ vẽ thành một đường sắc bén.
Kiếm khí kích động, ngay cả thanh kiếm do khí Huyền Hoàng của Phương Nguyên háa cũng bị đánh tan, hóa thành vài làn khí xanh nhẹ nhàng bay trong thiên địa.
- Ha ha, người trong hồng trần quen dây dưa không ngừng, lòng mình đầy dơ bẩn lại ngu ngốc thể hiện ra hết, cũng không cần người khác kéo vào trong hồng trần. Động tý nói trên người không gánh trách nhiệm, mở miệng nói gì mà muôn dân trăm họ trong thiên hạ, các ngươi lo lắng cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ như vậy, các ngươi tự đi mà lo lắng vất vả cho muôn dân trăm họ, cứ kéo những kẻ thích yên tĩnh ở thế ngoại như chúng ta làm gì?
Theo tiếng nói, chỉ thấy bên ngoài sơn cốc có sáu lão già trên người mặc các loại áo bào cưỡi mây đến. Những người này ăn mặc không giống nhau, hoặc là áo bào đen, hoặc là áo bào trắng, nhưng tất cả đều hoàn toàn dáng vẻ tiên phong đạo cốt còn có khí cơ thâm hậu, như vực sâu biển rộng nào đó.
Thoạt nhìn, trong sáu người này lại có hai ba vị đều là tu vi cảnh giới Hóa Thần.
Mấy người này rơi vào trong trận, một lão già tóc rối ôm trường kiếm trong ngực, liếc nhìn tiên sinh Thiên Cơ cười nói:
- Lão Thiên Cơ, trước đây ngươi qua còn chỉ dùng lời lẽ khuyên bảo, mặc dù có gây huyên náo đáng ghét, nhưng làm người vẫn tính là lễ phép quy định. Sao bây giờ qua, lại còn muốn dùng kế lừa gạt ép người chứ?
- Hóa ra là đạo hữu Long Kiếm, đạo hữu Tinh La, đạo hữu Bách Si, đạo hữu Tuế Hàn, đạo hữu Bạch Chương, đạo hữu Long Tủy...
Tiên sinh Thiên Cơ nhìn mấy người kia và cười gượng, lần lượt chào bọn họ.
Trong đám người kia, một người ôm một cái khay màu đen kéo Huyền Minh Tôn Chủ lên, than thở:
- Lão Huyền Minh, mấy người chúng ta vốn phát hiện có người vào Thế Ngoại Tiên Cảnh, lo lắng ngươi bị người khuyên đi, lúc này mới qua tìm ngươi, lại không ngờ ngươi có thể suýt nữa bị người ta ép phải tự sát. Sao lại phải thế? Có đám bằng hữu cũ chúng ta ở đây, Huyền Minh đạo hữu cứ yên tâm đi, không cần để ý tới bọn họ!
Trong lúc hắn nói chuyện, mấy người khác đều nhìn về phía Phương Nguyên với ánh mắt không tốt.
Phương Nguyên nhìn thẳng vào mắt của những người này, thản nhiên nói:
- Có phải là ta ép hắn tự sát hay không, ngươi hỏi hắn lại biết!
- Dù sao cũng là quỷ kế của ngươi!
Long Kiếm Tẩu ôm kiếm trong lòng quát lạnh, sau đó nhìn về phía Huyền Minh Tôn Chủ khẽ hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Huyền Minh Tôn Chủ khoát tay áo, không còn mặt mũi nào nói ra chuyện này.
Ngược lại cô bé Hồng Ngọc bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng, kể lại tỉ mỉ.
Đám lão già nghe xong cũng thoáng ngẩn người ra.