Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1622 - Chương 1622: Thay Đổi Vận Mệnh Nhân Gian (2)

Chương 1622: Thay đổi vận mệnh nhân gian (2)
Nhìn dáng vẻ thật lòng của Phương Nguyên, Thiên Cơ tiên sinh có chút lo lắng, nói:

- Thánh Nhân chi đạo, dù sao vẫn là. . .

Phương Nguyên dứt khoát ngắt lời hắn, nói:

- Hiện tại vãn bối chỉ muốn làm đại sự thành công mà không phải thành Thánh Nhân gì cả.

Thiên Cơ tiên sinh ngẩn ra, nở nụ cười khổ.

. . .

. . .

Xe ngựa ở trước dẫn đường, đi thẳng về phía nam.

Lúc đi qua đạo tuyết tuyến thứ chín, Phương Nguyên suy nghĩ có nên đến gặp Kim Hàn Tuyết một chút không nhưng cuối cùng không gặp.

Đối với hắn, thời gian quá cấp bách, nên lấy đại cục làm trọng.

Cứ như vậy trong Tuyết Nguyên, đi được hơn nửa tháng, rốt cục cũng tiến vào Tuyết Châu, không có gió tuyết khốc liệt chúng tu liền tăng tốc độ, một đường xông thẳng đến Trung Châu, đi được một tháng đã tiếp cận Đông Hải.

Dịch Lâu, một trong bảy đại thánh địa trong thiên hạ đặt ở Đông Hải.

Với danh tiếng có một không hai trong thiên hạ của Dịch Lâu, nơi này thực sự có vẻ hơi tồi tàn, là một vùng Tiên Sơn kề bên Đông Hải, bên trong có vài tòa nhà cổ kính, không có tàn tích thần tiên giống như tông môn bình thường, nơi này thường thấy đến nhất chỉ có một vài lão đầu tử lôi thôi lếch, vui chơi tung tăng khắp núi đồi, ngay cả hoa cỏ cũng trồng được rất ít.

Người ở Dịch Lâu thích nhất chính là tùng, bách, các loại cây có khắp núi đồi.

- Phương Nguyên tiểu hữu, rốt cục cũng đến rồi.

Lúc mấy người Phương Nguyên chạy tới Dịch Lâu, sớm đã có người chờ dưới chân núi, không phô trương như những đạo thống và thánh địa, dưới chân núi chờ Phương Nguyên chỉ có một ông lão râu tóc đều bạc, không nhìn ra lão già này bao nhiêu tuổi, còn có một lão già mặc áo bào lam, bên hông mang một thước sắc Kinh Thiên Thánh Nhân Tiên Minh, dẫn theo hai tiểu đồng ở dưới chân núi chờ đợi.

- Xin chào hai vị tiền bối!

Phương Nguyên hành lễ trước Kinh Thiên Thánh Nhân và lão già tóc bạc, Kinh Thiên Thánh Nhân hắn có quen, mà ông lão râu tóc đều bạc kia hắn cũng đã từng thấy, lúc trước khi Hồng Thiên Hội Nam Hải, hắn còn được ông lão Dịch Lâu chỉ ra rằng người thời nay mạnh hơn cổ nhân, trên đời không có con đường nào không đi được, hắn mới kiên định đi trên con đường Vô Khuyết kiếm đạo của hắn.

Lúc đó Phương Nguyên từng hỏi Lạc Phi Linh về thân phận của vị lão giả kia, biết hắn chính là Vô Danh lão nhân của Dịch Lâu.

Một ngàn năm trước, khi chủ soái Dịch Lâu dẫn thập đại trưởng lão đi tới Côn Luân Sơn bí mật thôi diễn độ kiếp, kết quả Côn Luân Sơn xuất hiện biến cố, chủ soái Dịch Lâu và thập đại trưởng lão đều vẫn lạc trong cơn hạo kiếp kia, khiến Dịch Lâu như rắn mất đầu.

Trong tình huống đó, một người bình thường không lộ ra ngoài, chỉ biết là tiền bối, đã sống trong Dịch Lâu khá lâu, thậm chí những đệ tử Dịch Lâu hầu như không ai nhớ đến hắn là Vô Danh lão nhân. Hắn không chỉ ngăn chặn sự hỗn loạn trong Dịch Lâu mà còn giúp đỡ Tiên Minh ổn định cục diện, ông lão này chính là Vô Danh lão nhân bây giờ.

Tuy rằng lúc đó hắn đã ngăn được cơn sóng dữ nhưng cũng không trở thành chủ soái Dịch Lâu, mặc dù không kế thừa tên tuổi chủ soái Dịch Lâu nhưng tồn tại với tư cách là người giám hộ của Dịch Lâu, mà tên của hắn cũng ít có người biết đến, người bên ngoài đều không nhớ rõ tên của hắn là gì, mà chính hắn cũng lười nói, chỉ cười xưng mình là Vô Danh lão nhân, lâu dần cũng thành danh hiệu của hắn.

- Phương tiểu hữu, con đường của ngươi đi càng ngày càng ổn, tiểu bối trên thế gian đều lấy ngươi làm gương.

Vị Vô Danh lão nhân kia thản nhiên nhận lễ của Phương Nguyên, cười vỗ vai Phương Nguyên một cái.

Phương Nguyên đứng lên, thản nhiên nhận lời khen của lão.

Kinh Thiên Thánh Nhân bên cạnh nhìn thấy Huyền Minh Tôn Chủ từ trên pháp chu bước xuống thì lập tức mỉm cười, chắp tay nói:

- Huyền Minh lão đệ, không phải ngươi nói trận đạo của ngươi là thiên hạ vô song sao, sao lại nghe nói thua rồi?

Sắc mặt của Huyền Minh Tôn Chủ âm trầm, hắn thua dưới tay Phương Nguyên, vì thế trước mặt Phương Nguyên không thể uy phong nổi, nhưng vẫn không chút dễ chịu trước Kinh Thiên Thánh Nhân, cười lạnh nói:

- Ta thua hay thắng có liên quan gì đến ngươi? Trong thiên hạ có tam đại cửu văn Trận Sư, có mấy Trận Đạo Sư vang danh, cũng may Thiên Cơ Lão đầu tử dẫn đầu Trận Sư Dịch Lâu, dùng ngàn năm thôi diễn ra Cửu Thiên Hồn Viên trận, tuy lão phu trốn ở hóa ngoại nhưng cũng hiểu thấu đáo Đông Đấu Vô Lượng Số, làm ra Bát Quái Diện Kinh Bàn có tác dụng lớn với trận đạo, mà ngươi thì sao? Ngoại trừ dựa vào trận đạo ở Tiên Minh lăn lộn với xưng hô Thánh Nhân thì đã tạo được thành tựu gì?

Nói mấy câu khiến Kinh Thiên Thánh Nhân lúng túng:

- Khụ khụ, ta chỉ chào hỏi thôi mà, ngươi có cần tức giận như vậy không?

Huyền Minh Thánh Nhân cảm thấy có chút vui vẻ, u ám trong lòng đều bị quét sạch, khí độ trở về, xoay người nhìn thiếu niên áo đỏ nói:

- Hồng Ngọc, dẫn theo sư muội sư đệ chuyển đồ đạc xuống, sư phụ chính là thiên hạ. . .

Nhìn Phương Nguyên một chút, thật không tiện nói thẳng, sửa lại lời:

- . . . Một trong các Trận Sư đứng đầu thiên hạ, đi tới Dịch Lâu hỗ trợ, điều kiện không thể quá kém, nên vào trong núi chọn ra động phủ đẹp nhất, phối hợp với ba Đan sư, mười đầu bếp nữ đến hầu hạ. . .
Bình Luận (0)
Comment