Chương 1621: Thay đổi vận mệnh nhân gian (1)
Vẻ mặt các lão già xung quanh đều xám xịt, đồng thời thi lễ với Phương Nguyên.
Bất kể là ai cũng nghe ra được, xét về luận âm, Phương Nguyên đương nhiên không bằng Tuế Hàn Tẩu, nhưng trong cuộc đánh cược vừa rồi, Phương Nguyên thật sự thắng. Ý cảnh của Tuế Hàn Tẩu có thể cao hơn Phương Nguyên, nhưng trong tiếng trống của Phương Nguyên chính là sự thiết huyết trên sa trường, lại không ai có thể áp chế được. Âm luật này đơn giản, nguyên thủy, lại là thứ quan trọng nhất.
Bọn họ vốn còn có rất nhiều lý do, ví dụ như đánh cờ chưa xong, phù có bao nhiêu loại.
Nhưng vào lúc này, sau một câu nói của Tuế Hàn Tẩu, không ai kiếm cớ nữa, tất cả đều chịu thua.
- Hôm nay, Hóa Ngoại Thất Tiên thua trong tay tiểu hữu, muốn giết muốn róc xương đều được!
Tuế Hàn Tẩu khẽ nói, sắc mặt không đổi.
Dựa vào tu vi của hắn, nếu không chịu thua, ai có thể ép hắn?
Hắn muốn đi, ai có thể giữ hắn lại?
Nhưng hắn vẫn thẳng thắn nói ra lời này, cũng không hề phàn nàn một lời nào.
- Vãn bối không muốn nhắc lại hai chữ sát phạt!
Phương Nguyên thi lễ với sáu người, nói:
- Chỉ muốn mời sáu vị tiền bối buông tha Tiên Cảnh này, trở lại nhân gian!
Sáu lão già nhìn nhau và cùng thở dài. Thật ra bọn họ đã sớm đoán được su ynghix của Phương Nguyên, chỉ là n lúc đầu nhìn thấy Phương Nguyên vung kiếm chém Long Kiếm Tẩu, trong lòng có chút loạn, cho nên vừa rồi chịu thua đã thật sự tưởng rằng Phương Nguyên sẽ muốn lấy đầu của sáu người bọn họ, lại không nghĩ đến tất cả những gì Phương Nguyên làm, vẫn chỉ là chuyện bọn họ nghĩ, lại làm trong lòng bọn họ cũng có chút xúc động.
- Nếu quả thật có một ngày như vậy, kiếp nạn lớn không trở lại, trời đất thái bình...
Vào lúc này, Phương Nguyên chợt nhìn sáu người bọn họ và nói:
-... Ta thật ra muốn sống một cuộc sống như thế!
Hóa Ngoại Thất Tiên đều là người nói lời giữ lời, nếu chịu thua sẽ không nói gì thêm, mỗi người chuẩn bị hành trang sau đó trở về trong tiểu Tiên cảnh, hội hợp với mấy người Phương Nguyên và Huyền Minh Tôn Chủ.
Huyền Minh Tôn Chủ nhìn về phía tiểu Tiên cảnh, thở dài, sau đó điều động trận pháp, phạm vi xung quanh ba dãy núi đều có Long trận hình gai, ba trận pháp hình gai bay ra ngoài. Trong chốc lát khí lạnh cuộn tới, từ bên ngoài tràn vào thung lũng, cảnh sơn thủy trong cốc đều bị đóng băng.
- Đi thôi!
Một chiếc pháp chu đặc chế cực lớn bay lên trời, dùng đến rất nhiều trận văn, còn mạnh hơn xe ngựa của Thiên Cơ tiên sinh mấy phần, Hóa Ngoại Thất Tiên đều vào pháp chu, theo phía sau xe ngựa của Thiên Cơ tiên sinh, một dường đi về phía Cửu Châu.
- Haizzz, lão phu vì thỉnh cầu Huyền Minh Tôn Chủ xuống núi, từ trước đến giờ đã vào Tuyết Nguyên ba lần, thậm chí lão phu lấy đạo hiệu là Thiên Cơ để khích hắn xuống núi so cao thấp với ta, có điều lão già này cũng không xem ta ra gì, thường xuyên qua lại nhưng ta cũng không còn hy vọng, không ngờ cuối cùng Phương tiểu hữu ngươi dùng loại phương pháp này để ép mấy người bọn hắn xuất hiện.
Trong xe ngựa, Thiên Cơ tiên sinh nhìn pháp chu khuất một nửa trong gió tuyết, trong lòng có chút xúc động.
- Thiên Cơ tiền bối, ta chỉ muốn thỉnh giáo chút, những Hóa Ngoại Giả này còn có rất nhiều sao?
Phương Nguyên suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi một vấn đề.
Thiên Cơ tiên sinh hơi ngẩn người, cũng không giấu giếm, trả lời:
- Thế gian này vừa có người phải lao khổ bôn ba, đương nhiên cũng có một vài người nhàn vân dã hạc, Phương tiểu hữu, ta biết ngươi tuổi tác không lớn, nhiệt huyết tràn đầy, hiểu đạo nghĩa, nhưng thế gian này không phải một câu nói có thể nói rõ ràng được, lão phu biết thế gian này kỳ thực còn một vài lão quái vật sống sót qua đại nạn, bọn họ bí ẩn mị hoặc, lười nhác, có người có chí riêng, nếu đã không muốn xuống núi, chẳng ai có thể bức bách họ được.
Phương Nguyên trầm mặc một lát, hỏi:
- Có bao nhiêu người?
Thiên Cơ tiên sinh cười khổ.
- Ngươi phải biết dưới Tiên Minh có tứ đường, trong đó Quan Tĩnh đường có nhiệm vụ tìm ra những lão quái vật lánh đời, bọn họ sống trong sơn dã hoặc ẩn nấp nơi chân trời, cũng có thể ẩn thân trong thành thị phồn hoa, không màng đến chuyện trong thiên hạ. Sau khi Tiên Minh tìm tới bọn họ cũng chỉ có thể thuyết phục, có rất nhiều lão quái vật ngay cả Tiên Minh cũng không dám mạnh mẽ bức bách, bằng không sẽ khiến bọn họ nổi giận, khiến thiên hạ nổi lên sóng gió.
Phương Nguyên nghe những lời này thì lông mày không nhịn được cau lại.
Thiên Cơ tiên sinh cười khổ, vỗ vỗ lên vai Phương Nguyên, than thở:
- Phương tiểu hữu, ta biết ngươi không thích những người này, nhưng ngươi cũng phải chấp nhận sự tồn tại của họ, bây giờ ngươi đã quật khởi, tự nhiên sẽ tiếp xúc được với nhiều bí mật hơn, những bí mật này có thể ngươi không thích, cũng có thể khiến ngươi phẫn nộ, nhưng phải khống chế sát ý, không nên làm tổn hại tới đạo tâm của mình.
Nghe Thiên Cơ tiên sinh nói, Phương Nguyên biết lão đang ám chỉ chuyện hắn dùng một kiếm chém Long Kiếm, không nói thẳng mà ám chỉ khuyên bảo nên cũng gật gật đầu tán thành.
- Từ khi tu hành đến nay, vãn bối cũng sớm học cách sẽ đối mặt với tất cả những thứ này, biết người trong thiên hạ tâm tính không giống nhau, muôn hình vạn trạng, chỉ cần không quên ý định ban đầu, không vi phạm lời hứa, đây mới gọi là đạo tâm chân chính không thay đổi.
Thiên Cơ tiên sinh hơi ngẩn người ra, nghiêm nghị nhìn Phương Nguyên.
- Nhưng sớm muộn ta vẫn sẽ đi tìm bọn hắn!
Phương Nguyên chỉ cươi cười, nói tiếp:
- Nói mỗi người có một chí riêng, nhưng đến thời điểm mấu chốt làm sao để ý được nhiều chuyện như vậy? Đạo bất đồng bất tương vi mưu, đạo đối nghịch sinh tử, chỉ cần có lợi cho thiên hạ, ta làm người xấu cũng không ảnh hưởng gì.