Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1620 - Chương 1620: Ta Cũng Muốn Có Cuộc Sống Như Thế (2)

Chương 1620: Ta cũng muốn có cuộc sống như thế (2)
Cũng đúng lúc này, Phương Nguyên cúi đầu thở dài.

Hắn đứng lên tới, tay áo phất nhẹ. Trong khí xanh mờ mịt chợt xuất hiện một con cóc màu vàng, con cóc kia mở miệng rộng, trong đầu Phương Nguyên vừa nghĩ, lại thấy trong miệng cóc bay ra một vật. Các lão vừa nhìn lại không khỏi ngẩn. Chỉ thấy trong miệng cóc bay ra ngoài một cái trống lớn màu đen trông rất đơn giản bình thường, không hề có vẻ thanh nhã gì.

Hắn lại muốn ứng chiến à?

Các lão đều giật mình, dở khóc dở cười.

Hơn nữa, hắn còn dùng loại nhạc cụ đơn giản nhất là trống để ứng chiến với tiếng đàn vô song của Tuế Hàn Tẩu?

Ngay cả tiên sinh Thiên Cơ cũng thấy mất mặt, muốn khuyên Phương Nguyên thu tay lại.

Chỉ nghĩ mình đi chuyến này uổng công, trở lại Dịch Lâu sẽ nghĩ cách khác!

Nhưng Phương Nguyên rất nghiêm túc, hắn đặt trống lớn ở trước người, trong tay cầm hai cái dùi vẫn không động đậy, dáng vẻ nghiêm túc như vậy cũng khiến tiên sinh Thiên Cơ không tiện làm phiền, chỉ có thể vừa nhìn vừa móng không thua quá khó coi trong trận này...

Tiếng đàn lại thay đổi, dường như thêm ý khuyên nhủ Phương Nguyên thu tay lại.

Mấy cô bé áo đỏ bên cạnh đều cười, chỉ trỏ bàn tán về Phương Nguyên.

Nhưng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên cầm dùi lớn đánh mạnh vào mặt trống.

- Thùng thùng!

- Thùng thùng thùng!

- Cốc cốc cốc!

Tiếng trống đơn điệu nặng nề hoàn toàn khác hẳn với tiếng đàn réo rắt, nhưng Phương Nguyên dùng pháp lực toàn thân đánh xuống từng tiếng hào hùng, vang vọng khắp nơi. Mỗi tiếng đều giống như tiếng tim đập, khiến cho khí huyết sôi trào...

Vẻ mặt Tuế Hàn Tẩu thoáng thay đổi, vận dụng pháp lực, mười ngón lướt như bay, tiếng đàn thay đổi, giống như kéo đám người vào trong một thiên địa vô hình. Trong thiên địa, tinh thần thay đổi, gió mây cuộn trào. Tất cả mọi thứ trên thế gian đều trở nên nhỏ bé, tất cả phân tranh ở trước mặt vĩnh hằng này đều chỉ là trò cười, chỉ có thiên địa này, chỉ có cảnh giới kia vĩnh viễn tồn tại, mắt nhìn xuống thế gian!

Nhưng ở dưới tiếng đàn này, tiếng trống vẫn còn tiếp tục!

Phương Nguyên gõ trống cũng hết sức đơn giản, chỉ là gương mặt nghị lực, không vội, chậm rãi đánh.

Pháp lực của hắn không bằng Tuế Hàn Tẩu, âm luật không bằng Tuế Hàn Tẩu, cái trống da thú này lại càng không thể bằng được Huyền Băng Tiên Cầm của Tuế Hàn Tẩu.

Nhưng tiếng trống nặng nề vang lên lại có ý sát phạt vô tận đanh thép.

Sắc mặt tiên sinh Thiên Cơ dần dần thay đổi. Hắn nghe được tiếng trống mà Phương Nguyên đang đánh là gì.

Đó là trống trận Ma Biên!

Tướng sĩ Ma Biên chiến đấu anh dũng, lúc vô tận sinh linh Hắc Ám xông qua, bọn họ lại theo tiếng trống như vậy lao lên.

Bọn họ gối giáo chờ sáng cùng tiếng trống.

Bọn họ chém yêu trừ ma cùng tiếng trống.

Trong tiếng trống đó, bọn họ không biết lần này đi có quay về không, nhưng chỉ mong máu trong tim không lạnh!

Đám lão già ở đó không cười được nữa.

Cho dù là mấy cô bé áo đỏ cũng không cười được.

Bản thân Phương Nguyên đã từng ở trên chiến trường Ma Biên, thấy qua cảnh tượng vạn quân chém vô số sinh linh Hắc Ám khiến người ta tuyệt vọng, bởi vậy từ trong tiếng trống của hắn, mọi người dường như nhìn thấy được từng đại quân giao chiến với sinh linh Hắc Ám, chém giết trên chiến trường, không biết mình sẽ bị sinh linh Hắc Ám cắn nuốt lúc nào, không biết chiến hữu bên cạnh mình sau một lần xung phong sẽ còn lại mấy người...

Những tướng sĩ Ma Biên nào biết cái gì là yên tĩnh tao nhã, nào biết biết cái gì là Âm luật tuyệt vời!

Bọn họ chỉ biết là tiếng trống nổi lên lại phải xuất chiến!

Bất kể sống hay chết, bất kể đang bị thương hay bị bệnh, chỉ có tiếng trống làm bạn với mình.

Phương Nguyên mới từ Ma Biên trở về, hắn từng trải qua cuộc chiến chém giết tuyệt vọng ở Ma Biên và Yêu Vực, dẫn theo toàn thân đầy sát khí cùng khói lửa chiến tranh.

Bây giờ sát khí này đều được truyền đi trong tiếng trống, vang vọng cả trời đất.

...

...

- Keng keng...

Tiếng đàn Tuế Hàn Tẩu bỗng nhiên rối loạn.

Đàn của hắn là đàn tốt, Cầm kỹ vô song, tâm cảnh không nhơ bẩn, pháp lực còn vượt qua Phương Nguyên.

Nhưng dưới sự trùng kích từ sát phạt và thiết huyết trong tiếng trông scuar Phương Nguyên, sự tao nhã trong tiếng đàn của hắn chợt tan tác, lại giống như tuyết trắng mịn không vết bẩn, đột nhiên có một dòng máu nóng hắt tới, băng tuyết này cũng muốn tan ra, trở nên máu tanh dơ bẩn, xấu xí không chịu nổi, giống như tồn tại bi thảm nhất, xấu xí nhất trên thế gian...

Tao nhã thì tao nhã, mạng không có, ngươi tao nhã cái rắm!

Bàn tay đánh đàn của Tuế Hàn Tẩu đột nhiên dừng lại, tiếng đàn du dương đột nhiên ngừng lại.

Dù tu vi và Cầm kỹ của hắn cao tới đâu, lúc này cũng không đánh được nữa.

Bởi vì tâm hắn đã loạn.

Vì vậy hắn cũng dừng đàn, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cùng những người khác nghe tiếng trống đơn điệu nặng nề này.

Trong tiếng trống không có núi cao tuyết trắng, không có cành liễu rủ sương, chỉ có sắt và máu, gió và cát!

Huyền Minh Tôn Chủ nghe tiếng trống này, vẻ bi thương căm phẫn trên mặt dần biến mất, chỉ có sự thê lương. Tinh La Tẩu khẽ thở dài, ném quân cờ trong tay đi. Bách Si Tẩu và Bạch Chương Tẩu cũng không giả vờ xem Thanh Khí Phù nữa. Hai người cũng quay lại, vẻ mặt bất đắc dĩ lại phần nhiều là tự giễu. Long Tủy Tẩu cũngã ngồi xuống tảng đá bên cạnh, xoa mặt mình.

Trên mặt tiên sinh Thiên Cơ bỗng nhiên tươi cười, trong lòn thấy được an ủi.

...

...

- Đông...

Phương Nguyên đánh xong một tiếng cuối cùng, xoay người lại.

Tiếng trống vẫn còn vang vọng, dường như muốn truyền đi xa hơn, truyền khắp thiên hạ này.

Phương Nguyên cất dùi trống, chậm rãi thi lễ với Tuế Hàn Tẩu nói:

- Tiền bối, thật ra ta cũng không hiểu âm luật!

Tuế Hàn Tẩu im lặng cất cây đàn cầm trên gối, sau đó chậm rãi đứng dậy, cũng thi lễ với Phương Nguyên và than thở:

- Ta nghe ra được, ngươi quả thật không hiểu âm luật, cho dù là mấy tiếng trống này cũng chỉ học theo mà thôi, nhưng cuộc đánh cược này...

Hắn im lặng rất lâu, nói:

- Ngươi thắng!
Bình Luận (0)
Comment