Chương 1619: Ta cũng muốn có cuộc sống như thế (1)
Tiếng đàn giống như con bướm bỗng nhiên bay trong không trung của tiểu tiên giới, khiến cho khắp sơn cốc đầy sức sống.
Nhất thời tiếng đàn du dương, lại thấy rõ trong sơn cốc này, liễu ra cành, hoa nở rộ, nước chảy nhau, con cá trong suối cũng nhảy ra khỏi mặt nước như đuổi theo tiếng đàn. Tiếng đàn réo rắt lại giống như làm cho tâm thần người ta dâng trào, nhìn thấy núi tuyết trải dài, nhìn thấy mây trắng lững lờ trôi, trong thiên địa trong lành không dính bụi trần, vô cùng kỳ diệu...
Nhưng ở trong sự trong lành, kỳ diệu này, tiếng đàn bỗng nhiên vang vọng làm người ta thấy bi thương căm phẫn.
Dường như có khí hồng trần dơ bẩn lan tới, nhất quyết muốn phá hủy nơi trong lành đó, làm ô nhiễm sự yên tĩnh, tao nhã đó.
Phương Nguyên ngồi im, nghe được sự bi thương, căm phẫn cùng chỉ trích mình trong tiếng đàn, mãi vẫn không lên tiếng.
Hắn chưa học qua âm luật, nhưng hắn muốn thắng vụ cá cược này.
Tiếng đàn Tuế Hàn Tẩu khiến đám lão già kia vô cùng xúc động.
Trong lòng bọn họ tự nhiên cũng bi thương căm phẫn cảm, tiếng đàn này làm rung động trái tim của Hóa Ngoại Thất Tiên. Đó là đạo tâm cao thượng, thanh nhã, không vấy bẩn tới mức nào. Nhưng hết lần này tới lần khác, đạo tâm này bị người ta phá vỡ, thân trong hồng trần, ngu ngốc không chịu nổi, vậy cũng thôi. Nhưng những người này lại không chịu để cho mình ở nơi hoang vắng, còn muốn phá tâm cảnh của mình, kéo mình vào trong hồng trần.
Đám người mình chỉ cầu mong một sự yên tĩnh mà thôi, vì sao những người này cứ nhất quyết không chịu buông tha mình?
Không chỉ Hóa Ngoại Thất Tiên, thậm chí còn cả tiên sinh Thiên Cơ cũng vậy.
Tuế Hàn Tẩu thích gảy hồ cầm học âm luật, Cầm kỹ vô song trong thiên hạ. Quan trọng hơn, hắn có tu vi cao nhất trong mấy người đạt tới Hóa Thần. Bây giờ hắn đang gảy hồ, cũng rót lĩnh ngộ đại đạo thiên địa của mình vào trong đàn, hóa thành âm luật vang vọng trong thiên địa.
Ở dưới tiếng đàn thâm thúy vô tận, không bàn mà hợp với pháp tắc thiên địa này, không ai có thể chống lại ý cảnh trong tiếng đàn của hắn, tiên sinh Thiên Cơ càng không thể. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được tâm cảnh của Hóa Ngoại Thất Tiên trong tiếng đàn này, cũng cảm giác được bọn họ thất vọng, bi thương căm phẫn đối với mình. Hắn bắt đầu có chút tự ti mặc cảm, nghĩ toàn thân mình đầy hồng trần, nhuộm bẩn tuyết trắng ở đây!
Hắn xoay người nhìn về phía Phương Nguyên, muốn khuyên bảo Phương Nguyên rời đi.
Đám người hồng trần như mình nên ở trong hồng trần, đừng nên quấy rầy tâm cảnh của cao nhân.
Nhưng lúc này Phương Nguyên lại ngồi xếp bằng bên cạnh bàn cờ, vẫn không nhúc nhích.
Hắn có thể cảm nhận được cảnh giới trong tiếng đàn này, thậm chí cảnh giới này làm bản thân hắn cũng đặc biệt hâm mộ. Hắn cũng rất muốn ở trong cảnh giới mà tiếng đàn này miêu tả, cầm một quyển sách, nấu một bầu rượu, thong thả tự tại, cần gì quan tâm khói lửa chiến tranh ngập trời, ngươi lừa ta gạt bên ngoài...
Nhưng hắn không thể!
Hắn nghe được bi thương căm phẫn trong tiếng đàn, nhưng trong lòng hắn vẫn có bất mãn.
Hắn giết Long Kiếm Tẩu cũng là vậy!
Hắn nhất định phải kéo Huyền Minh Tôn Chủ về, bằng không tốc độ thôi diễn Cửu Thiên Hồn Viên trận sẽ còn kéo dài bao lâu nữa. Bây giờ chỉ chưa tới mười chín năm sẽ tới thời điểm kiếp nạn lớn, còn phải trừ đi thời gian bố trí đại trận, thật sự quá ít.
Trong lần đặt cược đầu tiên, Phương Nguyên đã đánh cược thắng Huyền Minh Tôn Chủ, nắm giữ vận mệnh của hắn. Nhưng vào lúc này, Long Kiếm Tẩu lại là người đầu tiên đứng ra, cậy thế phá rối, ép Phương Nguyên đánh cược với hắn về kiếm đạo, để đổi lấy Huyền Minh Tôn Chủ ở lại Tuyết Nguyên. Chuyện này vốn chính là một chuyện vô lý. Bởi vì khi đó hắn còn không biết kiếm đạo của Phương Nguyên thế nào, còn tưởng rằng Phương Nguyên chỉ am hiểu trận đạo...
... Nguyên nhân là hắn rất vô lý, cho nên lúc đó Phương Nguyên mới trực tiếp một kiếm chém hắn!
Sau khi chém Long Kiếm Tẩu lại không thể đánh cược nửa phần.
Phương Nguyên lặng lẽ suy nghĩ xem mình nên làm thế nào thắng được cuộc cá cược này.
Hắn tìm hiểu Cửu Thành Thiên Công, tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương, lĩnh ngộ đại đạo, gần như có thể sánh vai cùng các đại thánh đứng đầu. Lĩnh ngộ mấy thứ này, hắn muốn học gì đều là làm ít công to, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn có thể học thành công không. Đối với hắn, thời gian trên con đường tu hành thật sự quá ngắn, hắn có quá nhiều thứ muốn học nhưng vẫn không có cơ hội học.
Lại giống như âm luật, hắn không biết một chữ nào.
Có thể tùy tiện kéo tới một người mù biết đàn bên đường tới, hắn cũng không bằng. Có thể tùy tiện tìm một thanh quan mới học tỳ bà trong thanh lâu tới, hắn cũng không bằng, làm sao có thể thắng được Hàn lão tẩu có thể nói là thiên hạ vô song trên âm luật được?
Nhưng trong lòng Phương Nguyên lặng lẽ nghĩ, vẫn không muốn bỏ cuộc.
Mấy người thấy hắn ngồi yên, trong lòng lại biết Phương Nguyên không nắm chắc, đã có chút châm biếm.
Đến lúc này, Phương Nguyên đã có thể nhận thua.
Chỉ là vừa rồi bọn họ mãi không chịu nhận thua, Phương Nguyên không ép bọn họ, bọn họ tất nhiên cũng không tiện ép Phương Nguyên.
Bây giờ bọn họ thật ra hy vọng Phương Nguyên chủ động chịu thua trên phương diện âm luật này, để mọi người giữ được một phần mặt mũi, mỗi người lùi một bước. Bọn họ không truy cứu chuyện Phương Nguyên giết Long Kiếm Tẩu, Phương Nguyên cũng không cần nhắc tới mấy vụ các cược đã thắng khác...
Tiếng đàn réo rắt, vang dội, bây giờ ý cảnh trong tiếng đàn lại thay đổi, khác là một tâm cảnh trống rỗng, u ám, hình như người đánh đàn cũng không muốn bị tiếng đàn bi thương căm phẫn này làm ô uế, vẫn biến ảo trở lại, bọn họ chỉ cầu mong được yên tĩnh, chỉ muốn kẻ làm bẩn tuyết trắng bên cạnh mình rời đi, đừng lại tới quấy rầy mình nữa, các ngươi cút về trong hồng trần dơ bẩn đi...