Chương 1618: Tuyết Sơn Cao Sĩ (2)
Hai người bọn họ càng nghĩ càng giận, trong bụng đầy bi thương căm phẫn. Tính Long Tủy Tẩu vốn nóng nảy, lại thấy Long Kiếm Tẩu đã chết, bốn lão hữu khác đều bị kéo vào không tiện thoát thân, hắn bỗng nhiên quát:
- Thằng nhóc kia, trận kiếm, phù pháp ngươi không gì không tinh thông. Tốt lắm, lão phu cũng tới chơi với ngươi. Ta không giống những đạo hữu khác, chỉ có toàn thân đầy sức lực, nào tới đi, chúng ta trực tiếp tranh tài một trận!
- Chết tính là thua, sống tính là thắng, xem ai đánh chết ai!
Tiếng quát vang lên với khí huyết cuộn, giống như một ngọn núi lửa phun trào.
Sau lưng hắn là núi lớn nguy nga, sông núi hiện ra, pháp tắc vặn vẹo, đã lộ ra tu vi Hóa Thần đáng sợ.
Tiên sinh Thiên Cơ thấy thế, trên mặt đầy phẫn nộ quát:
- Không cần giữ thể diện nữa sao?
Hắn tất nhiên nhìn ra được, Long Tủy Tẩu này đã bất chấp tất cả, quyết định lấy tu vi đè người.
Căn bản không phải đánh cược, mà là xem nắm đấm của ai lớn.
- Giữ thể diện làm gì, kẻ nhất quyết phá tan sự yên tĩnh của chúng ta, ép chúng ta vào đường chết là các ngươi...
Nhưng không ngờ Long Tủy Tẩu còn tức giận hơn hắn, phẫn nộ quát:
- Các ngươi không cho chúng ta sống, vậy các ngươi cũng đừng hòng sống sót!
Bây giờ hắn quả thật định lấy lực đè người, nghĩ người thanh niên trước mắt này tuy tinh thông mọi đạo, không gì không biết, nhưng dù sao cũng không phải là Hóa Thần. Bên mình lại có ba vị Hóa Thần, không cần phải sợ hắn. Tiên sinh Thiên Cơ có trận đạo thực sự lợi hại, nhưng Huyền Minh Tôn Chủ không kém hắn. Tiểu tiên giới này còn là địa bàn của Huyền Minh Tôn Chủ. Nếu thật sự đấu, phía bên mình chiếm phần thắng tuyệt đối!
Ý nghĩ này lỗ mãng, trực tiếp, nhưng hữu dụng nhất.
Nhưng điều này lọt vào trong tai của Hóa Ngoại Thất Tiên lại có cảm giác khác.
Còn không chờ bọn họ suy nghĩ kỹ, Giao long phía sau Phương Nguyên vốn hóa thành kích thước một người, trên thân mặc quần áo bông dày, phía sau quần để một cái lỗ cho thò đuôi ra lại đột nhiên cười, nói:
- Trong khoảng thời gian này, trong lòng ta vẫn thấy bất bình lại tìm không ra được người nào phát tiết, ngày hôm nay có người tới cửa. Nào nào, ta thấy tiểu tử ngươi tu luyện hình như cũng là mạch Long tộc chúng ta, vậy lại để gia gia ta tới đánh cược với ngươi ván này!
Vừa nói chuyện, cơ thể nó tăng vọt, xé rách quần áo bông, cũng lộ ra cơ thể giao long dài tới trăm trượng. Sau khi trải qua một trận đánh ở Ma Biên lại bế quan, bây giờ cơ thể lại biến lớn, móng vuốt trước suy yếu đã thành khôi phục, trên đỉnh đầ có một cái sừng, giống như thương bạc lập lòe chiếu sáng, toàn thân phát ra long uy làm xung quanh có cuồng phong gào thét, gió nổi mây phun.
Con ngươi vàng óng, uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Long Tủy Tẩu, cười kyaf quái nói:
- Ta nói trước, nếu lát nữa ngươi thua lại không thể không nạn. Khi lão nhân gia ta ăn ngươi, ngươi phải tự động nhảy vào trong chảo sắt rửa sạch cơ thể...
- Bán Bộ Chân Long?
Long Tủy Tẩu có thể có tu vi như vậy là vì khi hắn còn trẻ tuổi đã từng gặp được tạo hóa của Long tộc, không ngờ vừa muốn khiêu chiến lại có thể gặp phải một con quái vật như vậy, trong lòng lập tức lạnh giá. Ở dưới uy áp của Bán Bộ Chân Long, hắn chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, gần như không khống chế được. Đây là theo bản năng công pháp của hắn bị áp chế, không chịu sự khống chế, hơn nữa tu vi của hắn cũng thật sự không bằng Giao Long.
Trước đây Giao Long đi theo Phương Nguyên, thoạt nhìn là chịu trách nhiệm kéo xe nhưng trên thực tế lại bảo vệ người.
Lúc vào Ma Biên, nó có thể đọ sức với Hóa Thần, chỉ là bình thường không chịu ra sức mà thôi. Bây giờ, sau khi trải qua một khoảng thời gian bế quan, lại nuốt không ít linh đan bảo dược, cơ thể dần dần phục hồi như cũ, Hóa Thần bình thường sao có thể đấu với nó?
Không chỉ Long Tủy Tẩu, đám lão già khác vừa thấy uy áp của Bán Bộ Chân Long cũng chếtt tâm.
Ngã, ngã rồi!
Đối phương thậm chí còn mang sinh linh như vậy tới, rõ ràng không chịu bỏ qua Hóa Ngoại Thất Tiên mình...
Bây giờ trong bảy người mình đã thua mất sáu, khí thế giảm sút hơn trước. Tuy thật sự bắt đầu ra tay chưa chắc đã thua, nhưng mặt mũi của Hóa Ngoại Thất Tiên còn nữa không? Bọn họ tự xem mình là nhân sĩ cao thượng, không dính thế tục, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được?
Trách chỉ trách Tiên Minh quá âm hiểm, hãm hại đám người mình!
Huyền Minh Tôn Chủ đã thua, tâm như đã chết.
Tinh La Tẩu cầm một quân cờ trong tay, khổ sở suy nghĩ vẫn không biết nên đặt ở đâu.
Bách Si Tẩu cùng Bạch Chương Tẩu nhìn Thanh Khí Phù kia vừa hối hận lại tuyệt vọng, tất cả đều im lặng.
- Thôi đi, thôi đi!
Trong sự im lặng tuyệt vọng đó, người đàn ông trung tuổi cuối cùng mặc lam bào, hai bên tóc mai trắng như tuyết chính là Tuế Hàn Tẩu trong Hóa Ngoại Thất Tiên bỗng nhiên kêu lên một câu. Tu vi của hắn cao nhất trong tất cả mọi người. Nhưng lúc này, trên mặt có phần mất mát ý, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên nói:
- Ta không biết Tiên Minh nghĩ thế nào lại cứ nhất quyết tới phá hỏng tâm cảnh của chúng ta, nhưng đã tới, vậy cũng trốn không được. Tiểu hữu, lại để lão phu tới đánh cược với ngươi một ván cuối cùng, lại xem âm luật của ngươi thế nào!
- Nếu ngươi thắng, Hóa Ngoại Thất Tiên tùy ngươi xử trí, lão phu tự phong tỏa tu vi, tuyệt đối không chống cự!
- Nếu ngươi thua... chỉ mong ngươi sớm rời đi, đừng quay lại nữa!
-...
-...
Phương Nguyên nghe được câu nói này, không khỏi thoáng ngẩn người, ngước đầu nhìn hắn.
Lại thấy Tuế Hàn Tẩu thở dài, lấy từ trong tay áo ra một cây đàn cổ màu xanh. Không ngờ nó lại được làm bằng Huyền Băng vạn năm, trên có bảy dây cung kèm theo đạo văn cổ xưa, tao nhã không sao nói hết. Hắn đặt đàn nằm ngang trên hai đầu gối của mình, bắn ra từng nốt nhạc.