Chương 1645: Chỉ thêm náo nhiệt mà thôi (2)
Đại đạo luân âm hưởng bên người rung khắp hư không, từng tàng bảo quang trên đỉnh đầu ngây dại nhiễm cửu thiên.
Huyết vân khổng lồ kia bị đại đạo âm luân phá vỡ, nhất thời mây tan trời trong xanh, mặt trời nở rộ, trong hư không không biết có bao nhiêu khí cơ quái nhân, trực tiếp lộ ra trước mặt chúng tu, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, liều mạng chạy trốn về bốn phía.
Trên không trung đều là người, chúng tu cùng nhau tiến lên chém giết vô số, bắt giữ vô số người nhưng vẫn có không ít người chạy trốn, lại không biết trong những người chạy trốn này có Hắc Ám Ma Chủ hay không.
Ngay khi chúng tu kinh sợ ảo não, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn liền ra tay, thân hình bay thẳng vào mây trời, một bàn tay trắng noãn như ngọc, đánh thẳng về phía một trong những người bỏ chạy, người kia nhìn rất bình thường, không khác gì những quái nhân kia, chỉ có thể cắn răng kêu rên, giữa không trung xoay người lại, nhận một chưởng này.
- Xì!
Người kia tiếp một chưởng này, trên người như sớm bị thương tổn, miệng phun máu tươi, lần thứ hai bỏ chạy.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn trực tiếp đuổi theo, đuổi ba ngày liên tục, rốt cục trên Đông Hải vẫn để hắn chạy trốn.
Sau đó chúng tu mở ra đại trận hộ sơn của tiểu tông môn, kiểm tra tỉ mỉ, rốt cục cũng phát hiện trong lòng đất tiểu tông môn có giấu một tiểu thế giới. Mà khi mở ra tiểu thế giới thì tất cả mọi người đều bị đồ vật bên trong làm kinh động, nơi đó bẩn thỉu không cách nào hình dung được, phát hiện Ma Tức Hồ bình thường không bị người ta phát hiện được cải tạo thành một cung điện dưới lòng đất.
Ở đây, có người cụt chân cụt tay, bị cải tạo thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Những quái vật này, có người thân thể biến dị, có người thân thể người hóa thành con rối, vô cùng thê thảm, nhìn thấy mà giật mình kinh hãi, quan trọng hơn những quái vật này đều sinh sống ở nơi có ma tức hắc ám vô cùng nồng nặc nhưng lại bảo lưu thần trí của chính mình.
Chuyện này khiến người người oán trách, người trong thiên hạ biết đến chuyện này, giận không kiềm chế được.
Một cung điện dưới lòng đất đã hoàn toàn bị thiêu hủy, mà tất cả quái vật bị bắt được cũng đều bị chém giết.
Ngoài ra, Tiên Minh lại phái ra vô số Tiên binh đi truy sát những quái vật chạy thoát kia.
Có người vui mừng nói:
- Thực sự không biết Hắc Ám Ma Chủ bày trò quỷ gì nhưng nhìn cung điện đáng sợ dưới lòng đất cũng biết không phải chuyện tốt gì, may mà Tiểu Thánh Sư sớm thôi diễn tìm ra sào huyệt của hắn, tấn đánh tới, hắn mới không có cơ hội thành công, nếu không, đợi đến khi hắn hoàn thành kế hoạch, e là thiên hạ sẽ hoàn toàn hỗn loạn.
Cũng có người than tiếc:
- Chỉ tiếc, Hắc Ám Ma Chủ vẫn chạy trốn được.
Tuy nhiên, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn trên tiên yến lại cười, nói với người bên cạnh:
- Một trận chiến ở Đông Hải, Hắc Ám Ma Chủ bị Tiểu Thánh Sư đánh trọng thương, không còn sống lâu nữa, điều quan trọng là…
- . . Tiểu Thánh Sư đã biết thân phận của hắn!
- . . .
- . . .
Thế gian nổi lên sóng lớn cuộn trào, phong vân biến ảo.
Giống như một con sông lớn bị bùn chặn lại, thay đổi dòng chảy, dâng trào cuồn cuộn.
Mà trong tình huống như vậy, thiên hạ đều bị cuốn vào trong, chỉ có Lục đại Thánh địa vẫn duy trì trầm mặc, không nói một lời. Mặc dù không biết tại sao Lục đại Thánh địa vẫn duy trì trầm mặt khi Đông Hoàng Sơn làm những chuyện như vậy, nhưng trong lòng Lục đại Thánh địa sẽ không quá bình tĩnh như vẻ ngoài.
Cũng không phải không có người bình tĩnh, ví như người trong Dịch Lâu.
Phương Nguyên thôi diễn một phương đại trận, thời gian thôi diễn hết tám năm, nhiều hơn dự đoán năm năm.
Điều này cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao Cửu Thiên Hồn Viên trận có liên quan đến thuật số vô cùng phức tạp, hơn nữa dù là Phương Nguyên, hay ba vị cửu văn Đại Trận Sư Thiên Cơ, Kinh Thiên, Huyền Minh đều không có kinh nghiệm, phải đi không ít đường vòng. . .
Mặc dù mất nhiều thời gian như thế, trong lòng Phương Nguyên vẫn tĩnh lặng, không hề vội vàng.
Lúc đầu cũng có chút sốt ruột, có chút thất lạc, nhưng tám năm trôi qua tâm trí cũng rèn luyện tốt.
Không gì có khả năng nuôi dưỡng trạng thái tâm trí của một người hơn là đắm chìm trong thuật số vô tận.
Trong lúc đó quần sơn Dịch Lâu, trước Thanh Long tiểu lâu đã bày ra một cái ghế mây, Phương Nguyên nằm trên ghế mây, trong tay cầm một quyển sách cổ, đang đọc. Bên cạnh hắn, trên kỷ nhỏ bày một bình trà, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, gió thổi hiu hiu, tiếng ve kêu truyền đến, trên vai hắn là con mèo trắng béo ú đang ngủ, đè ép bả vai hắn có chút đau.
- Phương Nguyên tiên sinh, lại có vài phong thư chuyển cho ngài.
Trên đường mòn bên cạnh, một người trẻ tuổi thở hồng hộc chạy tới, trong lồng ngực của hắn ôm mấy thẻ ngọc, dáng dấp có chút ngại ngùng, như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng bước chân vô cùng vững vàng.
- Bỏ vào trong phòng đi!
Phương Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ gật đầu nói.
Người trẻ tuổi quen thuộc chạy vào tiểu lâu, ném ngọc giản vào trong giỏ lớn, trong giỏ đã chất đầy ngọc giản và giấy viết thư, đều đánh dấu khẩn cấp, thu hút sự chú ý của người nhìn.
Nhưng rất nhiều thư đều không mở ra qua.
Người tuổi trẻ đi từ trong tiểu lâu ra, thay trà cho Phương Nguyên, cười nói:
- Tiên sinh, bây giờ bên ngoài đang rất loạn.
Phương Nguyên thả cuốn sách trong tay xuống, cười nói:
- Cũng chỉ là cảnh náo nhiệt mà thôi.