Chương 1647: Rời khỏi Dịch Lâu (2)
Phương Nguyên nói:
- Lễ không thể thiếu, không biết xe kéo ở nơi nào?
Vô Danh lão nhân:
- Theo như ý ngươi, dừng ở phía sau núi, thật sự không để chúng Trận Sư đưa tiễn sao?
Phương Nguyên lắc đầu, kiên quyết:
- Bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải làm, không cần quấy nhiễu!
Phương Nguyên ôm lấy mèo trắng cùng thanh niên nhút nhát rời khỏi tiểu lâu, lúc đi ra bên ngoài chỉ thấy giao long cuốn mình ngủ trên một ngọn núi. Nó ngủ mấy năm, vóc người cũng cao lớn lên không ít, so với lúc tiến vào Dịch Lâu đã lớn gấp đôi, đỉnh đầu mọc một cái sừng giống như ngọc tủy, bên trên có đạo văn pháp ấn vô tận, có thể thấy được nó tham ô không ít bảo đan tiên dược.
Dịch Lâu vốn là thánh địa trên thế gian, một nơi nghèo khó nhất thánh địa, nhưng mấy năm qua vì chăm sóc những Đại Trận Sư thôi diễn đại trận thế, đã mang đến không ít kỳ trân dị bảo, món ngon vật lạ, tiên tửu, cũng thành nơi xa hoa nhất trong thế gian.
Trong mấy năm qua trong Dịch Lâu xuất hiện hai đại sâu mọt.
Một người là Vô Danh lão nhân, đại sâu mọt thứ hai chính là giao long.
Đương nhiên ngoài hai đại sâu mọt còn có một con lợi hại hơn, được gọi là chuột lớn, chính là mèo trắng trên vai Phương Nguyên.
So với bọn họ, Phương Nguyên còn quá thanh liêm.
Lúc trước hắn đến thế nào thì đi như thế, chỉ có chiếc xe ngựa phía sau núi, vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, Vô Danh lão nhân lại không nghĩ như thế, nhìn Thất Tinh Đài chuyển trở lại, đau lòng đến nghiến răng, miệng lẩm bẩm không ngừng.
- Khổ chủ nhân Dịch Lâu đời tiếp theo, Thất Tinh Đài này như sắp bị phế bỏ rồi.
Không để giao long kéo xe, nó thu nhỏ thân hình theo Phương Nguyên ngồi trong xe kéo, tiện tay bắt được ba con nai kéo xe, xe kéo càng lúc càng nhanh, chậm rãi bay lên trời, đi về sau núi Dịch Lâu. Đúng lúc này, nơi sâu trong Dịch Lâu, một đám tiểu Trận Sư trong lòng cảm ứng được đều dừng thôi diễn, đi tới bên cửa sổ đưa tiễn.
Tin tức Phương Nguyên chuẩn bị rời đi mấy ngày nay bọn họ đều biết, có điều Phương Nguyên không để bọn họ đưa tiễn, bọn họ cũng không làm trái, lúc này mới đi tới bên cửa sổ, yên lặng nhìn từ xa, biểu đạt sự tôn trọng phần đại công này với Phương Nguyên.
Bây giờ trước sơn môn Dịch Lâu không biết có bao nhiêu người đang đợi.
Người khắp nơi trong thiên hạ đang đợi Phương Nguyên đi ra từ Dịch Lâu, cũng không biết bao nhiêu người cứ như thế canh giữ ngoài Dịch Lâu, chờ gặp Phương Nguyên một lần, nhưng không ai biết rằng bây giờ Phương Nguyên đã đi ra từ sau núi, trên một chiếc xe ngựa do ba con nai kéo, bay lên trời chạy về phía nam, lặng yên không hề có một tiếng động, ngay cả cây cỏ xung quanh cũng không kinh động huống chi những người khác.
Nhưng khi xe ngựa đi ra ngàn dặm, tới một tòa thâm sơn thì lại ngừng lại.
Trên đỉnh núi nhỏ sâu thẳm có mấy người ở, có lão thái thái trụ gậy đầu rồng, nhắm mắt dưỡng thần, cũng có nam tử mặc áo bào cầm bội kiếm đang đánh cờ, còn có một mỹ nam tử nhẹ nhàng đánh đàn.
Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là xuống xe ngựa, cúi chào bọn họ.
- Xin chào Lão tổ tông, Tiên Hoàng bệ hạ, Kiếm Thủ cùng Dao sư huynh!
Không nghĩ tới chính mình đi gấp như vậy vẫn bị người chặn lại.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo, Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì và đại đệ tử dưới trướng thành chủ Bát Hoang Thành. Hiện tại bọn họ là những nhân vật đứng dầu thế gian, nếu bọn họ muốn chặn đường đi của hắn, dù có né tránh cũng không tránh được.
- Chúng ta biết đại trận đã xong, gần đây vẫn thúc Dịch Lâu thả ngươi đi ra!
Lão tổ tông Vong Tình Đảo Nam Hải run rẩy đứng lên, tỉ mỉ nhìn Phương Nguyên một lát, có chút thoả mãn.
Phương Nguyên tiến lên đỡ lấy Lão tổ tông Vong Tình Đảo, nói:
- Kỳ thật vãn bối biết rõ!
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên quay người sang đến nhìn hắn, hỏi:
- Vậy ngươi có biết Đạo tử Đông Hoàng Sơn xuống núi không?
Phương Nguyên gật gật đầu, không hề trả lời.
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì cười một tiếng, nói:
- Ngươi chịu ủy khuất rồi.
Phương Nguyên hỏi:
- Vì sao vãn bối phải chịu ủy khuất?
- Lão phu tu kiếm đạo, nên cũng là người yêu thích thẳng thắn, không cần phải nói tốt để che giấu gièm pha!
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì nói:
- Hiện tại Đông Hoàng Sơn đi ra đoạt thiên hạ, tuy rằng sớm biết bọn họ sẽ tới, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lại đi ra như thế sớm. Hơn nữa, sau khi xuống núi chuyện đầu tiên làm là đi tới Côn Luân Sơn, chặt đứt Tiên Nguyên tạo hóa của ngươi, việc này nói là trùng hợp, hoặc Đông Hoàng Sơn không biết thì lão phu không tin, bọn họ làm như thế chính là để ngươi không có cách nào Hóa Thần!
Phương Nguyên gật đầu, vẫn không tỏ rõ ý kiến.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên đồng tình:
- Trước đó danh tiếng ngươi quá lớn, công lao cũng quá lớn đã kinh động đến truyền nhân Đông Hoàng Sơn, không thể không xuất thế, dù sao Đông Hoàng Sơn đã làm lãnh tụ vài kiếp, nhất kiếp nguyên này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, kiếp nguyên này, ngàn năm trước sơn chủ Đông Hoàng Sơn chết đi ở Côn Luân Sơn, vì thế từ đó tời giờ Đông Hoàng Sơn là thời khắc yếu đuối nhất, nhưng cũng vì yếu nhất nên bọn họ ra tay mãnh liệt hơn, không chỉ lấy ra át chủ bài, còn bắt đầu chèn ép đối thủ!
Phương Nguyên nghe được hứng thú hỏi:
- Vậy thì sao?