Chương 1649: Liên quan gì đến ta (2)
Đại đệ tử Dao Phi Cầm dưới trướng Bạch Bào Chiến Tiên Ma Biên Bát Hoang Thành cũng lên tiếng.
- Lục đại Thánh địa, càng không có lý do đối kháng hắn, dù sao Đông Hoàng Sơn cùng Lục đại Thánh địa cũng từng có Thái Cổ Minh Ước, chỉ cần Đông Hoàng Sơn vung tay hô hào, bất cứ lúc nào Lục đại Thánh địa cũng đều tận lực xuất binh, đối kháng với đại kiếp nạn. Cho nên, bây giờ hắn còn chưa biểu lộ dã tâm thật sự muốn thống nhất Thiên Nguyên, sáu thánh địa tuyệt đối không thể đối địch với Đông Hoàng Sơn, nếu không thiên hạ này bị chia năm xẻ bảy, lấy gì đối kháng đại kiếp nạn?
- Vấn đề ở chỗ. . .
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên chỉ cười, nói:
- Đợi đến khi hắn lộ ra mục đích mới trở mặt thì cũng trễ rồi.
Phương Nguyên lẳng lặng nghe, gật gật đầu.
Bây giờ Thiên Nguyên này không tranh bá theo ý nghĩa thông thường, quả đấm người nào lớn, người đó có lý, bởi vì đại kiếp nạn tồn tại, sinh ra rất nhiều biến hóa, nói thí dụ như, nếu đại kiếp nạn nhất định có thể vượt qua, thì thiên hạ nhất định không loạn, một số chuyện nhất định phải làm, mà cái này, lại giống như đại đạo pháp tắc, giá lâm trên đỉnh đầu mọi người, khiến người ta sợ ném chuột vỡ đồ.
Có pháp tắc, chuyện không còn đơn giản, thiên hạ thành tổng thể.
Đông Hoàng Sơn là một quân cờ cao mình, thời điểm thích hợp nhất hạ cờ, ổn định Lục đại Thánh địa.
Ngoại trừ có người dám hất đi bàn cờ này, nếu không thế cục Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xuất hiện trên đời, xem như đã định.
Những vị chủ Thánh địa này không phải không có sức mạnh hất đi bàn cờ.
Nhưng máu chốt là, đây là bàn cờ thiên hạ, thì ai dám xốc thiên hạ này?
- Chuyện các vị tiền bối đều không làm được, tìm đến vãn bối thì có ích lợi gì?
Phương Nguyên hiểu rõ ràng, có chút bất đắc dĩ hỏi.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên cũng không khách khí, nói thẳng:
- Bởi vì hiện tại chỉ có ngươi mới đánh lôi đài được với Đông Hoàng Sơn, ngươi nhập Dịch Lâu trước, đã có danh vọng và công lao to lớn, trong lòng mọi người luôn nhận định, đợi ngươi đến Dịch Lâu tuyên bố đại trận hoàn thành, thanh danh của người sẽ ngày càng hưng thịnh, gần như được phong Thánh. Cho nên nếu ngươi xuất thế, kế hoạch Đông Hoàng Sơn cũng trở nên khó khăn hơn, ít nhất trước đại kiếp nạn bọn họ không thể làm thiên hạ cộng chủ, vì thế chúng ta đặc cách cho ngươi nhập cuộc.
- Đặc cách cho ta nhập cuộc?
Vẻ mặt Phương Nguyên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cũng hiểu ý Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên.
Bọn họ kỳ thực cũng không phải để hắn đi tranh cướp thiên hạ cùng Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, dù sao Đông Hoàng Sơn vừa xuất thế cũng đã tuyệt đường Hóa Thần của hắn, người không Hóa Thần cũng không thể trở thành thiên hạ cộng chủ, bọn họ chỉ muốn hắn trở thành một chướng ngài, không để Đông Hoàng Sơn thống nhất thiên hạ, bọn họ không hi vọng hắn thắng ván cờ thiên hạ này, chỉ mong Phương Nguyên trộn lẫn cục diện, khiến Đông Hoàng Sơn không thắng được.
Trong lúc Phương Nguyên trầm ngâm suy nghĩ, mọi người xung quanh đều nhìn hắn.
Những đại nhân vật như bọn họ cũng có vẻ lo lắng, chờ Phương Nguyên trả lời.
Không để bọn họ chờ quá lâu, Phương Nguyên liền trả lời.
- Hay là thôi đi!
Phương Nguyên chắp tay thi lễ, cười nói:
- Các vị tiền bối giao cho ta trọng trách quá nặng nề, ta cõng không nổi, có bản lãnh thế nào mới đối đầu được với Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, còn vãn bối, bây giờ chỉ là một phế nhân ngay cả hi vọng có thành tựu Hóa Thần cũng không có.
Vừa dứt lời hắn nhanh chóng xoay người rời đi.
Mấy vị chủ Thánh địa đều choáng váng, không có cách nào giữ hắn lại.
Tuy rằng tu vi của bọn họ đều cao hơn Phương Nguyên, nhưng bây giờ Phương Nguyên có công đức và danh tiếng đã không yếu hơn họ.
Bọn họ chỉ hỏi dò, thậm chí ngay cả tư cách khuyên cũng không có.
Bọn họ đã nói hết mọi chuyện nhưng Phương Nguyên lại không có chủ kiến, bọn họ cũng không thể ép buộc được.
- Tiên sinh.
Vị nam tử trẻ tuổi nhút nhát kia nhìn thấy Phương Nguyên xuống núi, nhanh chóng mở cửa, mời hắn lên xe. Người này rất tôn kính Phương Nguyên, nhìn vẻ ngoài trông lớn hơn Phương Nguyên, nhưng lại chấp nhận hành lễ, cẩn thận tỉ mỉ, không chút sai xót.
Xe ngựa nhanh chóng đi về phía nam.
- Haizzz, xem ra trong lòng hắn vẫn tức giận, trách chúng ta không giữ lại Tiên Nguyên cho hắn.
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì có chút bất đắc dĩ, nói:
- Nhưng sự thực đúng là như vậy, hắn không có được thành tựu Hóa Thần, thì làm sao đánh cùng Đông Hoàng Sơn? Dù có danh tiếng và công đức lớn hơn, nhưng cảnh giới thực lực chênh lệch, cũng sẽ từ từ tiêu tan, nói vậy hắn cũng thấy rõ điểm này cho nên mới phải từ chối, mà bây giờ chúng ta không thể khuyên được hắn, vậy trên đời còn ai có thể?
Khi hắn nói những lời này thì mấy người còn lại đều không nói lời nào.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên ngưng thần đánh giá bối cảnh xe ngựa rời đi, chân mày nhíu chặt nghi hoặc.
Đại đệ tử Dao Phi Cầm dưới trướng Bạch Bào Chiến Tiên Bát Hoang Thành Ma Biên cũng nhìn xe ngựa, không biết đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên nói:
- Các vị tiền bối, các ngươi có cảm thấy, người trẻ tuổi vừa nãy mời Phương Nguyên sư huynh lên xe ngựa nhìn có chút quen mắt không?
Những người khác đều ngẩn ra.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo nhìn về phía Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, nói:
- Một năm trước, ngươi phái người của Côn Luân Sơn mang vị tiểu tướng Ma Biên bị pháp tắc của truyền nhân Đông Hoàng Sơn kích bị thương đưa đến Dịch Lâu, nỗ lực làm cho Phương tiểu tử xuống núi, có chuyện này chứ?
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên chậm rãi gật gật đầu.
- Điều ta phân vân cũng ở đây, tiểu tướng Ma Biên bị pháp tắc bên người truyền nhân Đông Hoàng Sơn làm tổn thương, thân thể vỡ vụn, đạo nguyên tan vỡ, không có khả năng qua khỏi, người trẻ tuổi kia tuy giống như bệnh nặng mới khỏi, nhưng khí cơ cũng ổn định, pháp lực hùng hồn, điều này là không thể nào, ai có thể giúp hắn chữa trị đạo nguyên, tái sinh tạo hóa?