Chương 1650: Kho sách lớn của thiên địa (1)
- Tiên sinh, chúng ta đi đâu?
- Nơi có sách nhiều nhất!
- . . .
- . . .
Ba con nai kéo xe ngựa, một đường đi về phía nam, rất nhanh liền đến bên bờ Xích Thủy, đến lãnh địa Đông Lang Gia Các Vấn Đạo Sơn.
Trước đó, Phương Nguyên đã sai người đưa một phong thư cho Lang Gia Các, bởi vậy khi hắn đi tới trước sơn môn Lang Gia Các, nhìn thấy cấm chế trong ba ngàn dặm trên các ngọn núi đều đã mở khải, Bạch phu nhân Lang Gia Các dẫn thiếu chủ Bạch Du Nhiên cùng ba vị Viện chủ Lang Gia Các ra tiếp đón. Hiện tại trên thế gian này, người được chủ nhân Lang Gia Các dùng lễ tiết tiếp đón đã không còn mấy người.
- Phương Nguyên tiên sinh, trước đây Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên đến đặc cách để ta đi Dịch Lâu tìm ngươi, nhưng ngươi là người thế nào ta biết rõ, chuyện nên làm không cần người bên ngoài nói cũng sẽ đi làm, không muốn làm người khác nói cũng vô dụng, vì thế nên ta chưa từng đi, không nghĩ tới ngươi cũng đến rồi!
Bạch phu nhân mỉm cười nghênh đón, tỏ ra vô cùng khách khí với Phương Nguyên, nàng không tự xưng là trưởng bối trước mặt hắn. Lang Gia Các là nơi trọng quy củ nhất thế gian, nàng cũng không phải Các chủ Lang Gia Các cho nên mới không tự xưng là trưởng bối trước mặt Phương Nguyên, chỉ đứng ở góc độ con trai Bạch Du Nhiên để gọi Phương Nguyên, cười tươi hỏi:
- Không biết lần này đến Lang Gia Các là muốn làm gì?
- Đến Lang Gia Các, đương nhiên là muốn xem sách!
Phương Nguyên thi lễ trước Bạch phu nhân, nói:
- Ta rất thích nhất đọc sách, trước đây những chuyện tầm thường quấn quanh người, không làm được chuyện mình thích, bây giờ không dễ dàng gì có người làm thay ta, đúng lúc được nhàn rỗi nên mạo muội chạy tới, xin phu nhân tác thành!
- Vô cùng hoan nghênh.
Bạch phu nhân cười nói:
- Tiên sinh tới thật đúng lúc, đứa ngốc Ngô gia muốn thành thân, đang cần một người chủ hôn.
- Không…
Lời còn chưa dứt, bên cạnh liền vang lên một tiếng la hét thật lớn, mặt thiếu chủ Lang Gia Các nhăn nhó lại đây, ôm lấy cánh tay Phương Nguyên, nói:
- Tiên sinh, hiện tại mẫu thân ta không có chuyện gì khác để nghĩ, chỉ nghĩ làm sao buộc ta kết hôn thôi, trước đây ta chạy đến Dịch Lâu tìm ngươi, kết quả ngươi không gặp ta, ta liền chạy đến Ma Biên tìm sư tỷ nhưng không trốn được bao lâu, mẫu thân lại tóm ta từ Côn Luân Sơn trở về.
Phương Nguyên sờ đầu của hắn hỏi:
- Bây giờ ngươi có tu vi gì?
Bạch Du Nhiên khoe khoang nói:
- Ta đã sớm đạt đến Nguyên Anh trung cảnh!
- Bình thường quá!
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Với điều kiện tu hành hiện tại của ngươi, thời gian lâu như vậy chỉ đạt đến Nguyên Anh trung cảnh, đúng là hơi chậm, có thể thấy được ngươi tu hành vẫn chưa chú tâm, tương lai trong đại kiếp nạn, ngươi làm sao bảo vệ mẫu thân mình, bảo vệ Lang Gia Các? Sợ là cái mạng nhỏ của chính mình người cũng không giữ được, cho nên mẹ ngươi để ngươi sớm kết hôn, tránh sau này Lang Gia Các tuyệt hậu.
Vừa nói, vừa vỗ vỗ vai hắn.
- Vì thế mẹ ngươi có đạo lý!
Bạch Du Nhiên nghe mà choáng váng, tựa như sấm đánh ngang tai, đứng không vững.
Bạch phu nhân tươi cười nói:
- Vẫn là tiên sinh nói chuyện có đạo lý, xin mời vào!
Nói xong đi trước dẫn đường, dẫn Phương Nguyên tiến vào đại điện sâu trong Lang Gia Các, mọi người ngồi xuống, tùy tùng dâng trà nước. Đến lúc này, Bạch phu nhân Lang Gia Các để Bạch Du Nhiên chính thức bái kiến Phương Nguyên, lễ làm đệ tử, sau đó Phương Nguyên chỉ người thanh niên nói với Bạch Du Nhiên.
- Vị này chính là Vân Chu sư huynh của ngươi, hắn thuở nhỏ gia tộc bị tiêu diệt, lưu lạc bốn phương, sau đó đến Ma Biên chém giết, điều kiện tu hành gian khổ hơn ngươi nhiều, nhưng thành tựu tu vi của hắn lại không thấp hơn ngươi, ngươi phải học hỏi hắn.
- Lại có thêm một vị sư huynh?
Bạch Du Nhiên ngạc nhiên nhìn người tuổi trẻ kia hỏi:
- Ngươi bái tiên sinh làm thầy mấy năm?
Vân Chu ngại ngùng nói:
- Chỉ có hai năm!
Bạch Du Nhiên cười cười.
- Vậy ngươi nhập môn muộn hơn ta, ngươi gọi ta là sư huynh mới đúng.
Vân Chu nhìn hắn cười cười.
- Tiên sinh nói ngươi không tốt, nếu không nhận ta làm sư huynh, ta có thể đánh ngươi.
Bạch Du Nhiên nhìn hắn cười hé hàm răng trắng nõn, đột nhiên cảm giác thấy phía sau lưng có chút sợ hãi.
Sư tỷ Ma Biên của hắn cũng có một thân tà khí, điên điên khùng khùng, hắn không biết đối mặt với hắn là người hay yêu ma, không nghĩ tới hôm nay gặp được một người nhìn có chút thành thật nhưng cũng cuồng bạo lực như vậy.
Bạch phu nhân nhìn người trẻ tuổi tên "Vân Chu" trong lòng hơi ngẩn ra.
Năm đó khi tứ đại bí cảnh Côn Luân Sơn mở ra nàng cũng ở đó, bây giờ cũng nhìn ra gì đó.
- Nếu thật sự là tiểu tướng Ma Biên kia, sao hắn có thể còn sống.
Trái tim khẽ run lên, nhìn ánh mắt Phương Nguyên không đoán ra được điều gì, uống ngụm trà mới cười nhìn Phương Nguyên nói:
- Tiên sinh là trưởng bối của Du Nhiên, đến Lang Gia Các cũng giống như chủ nhân, muốn đọc sách gì thì lấy, nếu có cần bí quyển đạo pháp gì, tiên sinh cứ việc nói ra, Lang Gia Các không có gì ngoài một đống sách. . .
Phương Nguyên gật gật đầu, hỏi:
- Ta có thể sẽ tiến vào thập nhị điện không?
Bạch phu nhân cười nói:
- Tiên sinh không cần hỏi ta, những gì cất trong thập nhị điện tiên sinh cứ xem!
Phương Nguyên có chút bất ngờ, sau đó trịnh trọng đứng dậy, chắp tay thi lễ trước Bạch phu nhân.