Chương 1651: Kho sách lớn của thiên địa (2)
Lang Gia Các có thập nhị điện, thu nhận thần thông pháp quyết khắp nơi trong thiên hạ, học vấn điển tịch, trong đó điện lên càng cao càng quý giá, đặc biệt là thập nhị điện, được xem là cấm địa của thế gian, thu nhận thần thông Tiên pháp đứng đầu thế gian, thậm chí thiên công Lang Gia Các. Tiến một nơi thế này đọc sách, lúc hỏi Phương Nguyên đã cảm thấy có chút mạo muội, tâm trạng không chắc chắn, không nghĩ tới Bạch phu nhân lại đồng ý không chút do dự.
Đây là một ân tình rất lớn, phải cảm ơn thật tốt mới được.
Tối hôm đó, Lang Gia Các mở tiệc, do Bạch Du Nhiên và Ô Mộc Viện chủ tiếp đón, nhưng Phương Nguyên cũng chỉ uống ba chén rượu, liền cảm ơn bọn họ rồi một mình rời đi. Nếu Lang Gia Các đã cho phép, hắn cũng không khách khí, muốn nhanh chóng tiến vào xem sách. Bên trong một phòng đầy sách, hắn chậm rãi đi tới, bộ quần áo xanh bị ánh trăng ngoài cửa sổ làm cho loang lổ.
Bạch Du Nhiên và Ô Mộc tiên sinh đưa hắn đến ngoài điện, không cùng theo vào, nhìn Phương Nguyên ở trong điện chăm chú chọn sách, trên mặt Bạch Du Nhiên có chút lo lắng, nhìn Ô Mộc tiên sinh nói:
- Tiên sinh bị Đông Hoàng Sơn bắt nạt, cướp đi Tiên Nguyên của hắn, con đường tu hành đã đứt, ta rất lo lắng hắn sẽ bị đả kích, không phải cố ý trốn vào trong điện đọc sách chứ?
Ô Mộc tiên sinh cũng lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Dù sao vốn là một người có tiền đồ nhất trong giới tu hành có, nên có được hào quang kiếp nguyên chiếu rọi, thậm chí sẽ là nhân vật thống lĩnh thế gian, bây giờ bởi vì thiên hạ tranh đấu, miễn cưỡng bị đứt đoạn mất con đường tu hành đường.
- Tư vị như vậy dù là ai cũng không thể chịu được.
- …
- …
Nghe hai người bọn họ nghị luận, Vân Chu mang tới cho Phương Nguyên một chén trà, chỉ cúi đầu cười cười.
- Nên xem từ đâu đây?
Đang ở trong Lang Gia Các, Phương Nguyên ngưng thần suy tư.
Trong đầu hắn nghĩ đến hai năm trước, khi hắn bắt đầu thôi diễn và lĩnh ngộ.
Bắt đầu từ hai năm trước, thôi diễn Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận cơ bản đã hoàn thành, nhiệm vụ trên vai hắn mới nhẹ nhõm, cũng bắt đầu từ khi đó Phương Nguyên mượn Thất Tinh Đài, bắt đầu xác minh một vài nghi vẫn trong lòng hắn.
Huyền diệu của Thất Tinh Đài lần đầu tiên hắn ngồi lên đã cảm nhận được, nhưng khi hắn thật sự bắt đầu mượn đài này xác minh suy nghĩ trong lòng, vẫn bị huyền diệu của nó làm cho kinh động. Đối với Phương Nguyên mà nói, thôi diễn pháp mạnh nhất chính là Thiên Diễn Thuật trong Đạo Nguyên Chân Giải, mượn pháp này hắn có được năng lực thôi diễn vô thượng, như tất cả trong trời đất, bao gồm công pháp, trận pháp, thậm chí dược tính bên trong đan dược phối hợp và biến hóa, đã hình thành một tổng thể rất lớn.
Theo dây mò qua, nhìn một chiếc lá có thể biết cả mùa thu.
Thiên Diễn Thuật vô cùng thần kỳ, có thể trước đó Phương Nguyên chỉ dùng nó thôi diễn những thứ khác.
Mãi đến khi hắn ngồi trên Thất Tinh Đài, nhờ kỳ diệu của Thất Tinh Đài mới nhìn thấy được bản chất thật sự của vạn vật trong đất trời, nhìn thấy pháp tắc vô tận mà Đại Thiên giới xây dựng nên mới ý thức được một khả năng. . .
Công pháp, có thể thôi diễn!
Trận pháp, có thể thôi diễn!
Dược tính trong đan dược cũng có thể thôi diễn!
Như vậy, ai nói đại đạo không thể thôi diễn?
Ý nghĩ thế này không phải Phương Nguyên không nghĩ tới mà chỉ không làm được thôi.
Bởi vì Thiên Diễn Thuật, tiêu hao tinh lực và pháp lực của hắn, hắn không chống đỡ nổi tiêu hao quá mức mãnh liệt này.
Nhưng mượn Thất Tinh Đài thì khác.
Thất Tinh Đài làm cho hắn nhìn thấy pháp tắc bản nguyên trong đất trời, hắn còn có thể trực tiếp thôi diễn những pháp tắc bản nguyên này.
Phương Nguyên ý thức được bản thân có thể nhìn thấy thiên địa biến hóa hoàn chỉnh.
Nghĩ thế hắn bắt đầu hành động.
Mà từ lần đầu tiên bắt đầu thôi diễn hắn đã lao vào rất sâu.
Thiên địa kỳ côi ảo diệu, đại đạo hùng hồn, pháp tắc đan dệt làm cho bản thân hắn bị vây trong đó, say mê vô cùng.
Nếu nói là có sách, đây mới là Vũ Trụ Hồng Hoang, bộ kỳ thư thứ nhất.
Thiên địa vạn vật, Thánh Nhân, đầy tớ, tiên ma yêu quái, đều lớn lên giống như trong sách.
Lúc đó có không ít người đến bái phỏng hắn, gửi thư cho hắn nhưng Phương Nguyên nào có thời gian để ý tới bọn họ?
Thậm chí hắn mê muội trong các loại pháp tắc, không muốn trở lại hiện thực nhân gian.
Có điều lúc đó, người của Cửu Trùng Thiên chạy tới, mang theo vị tiểu tướng Ma Biên bị thương nặng, thân thể bị pháp tắc đánh vỡ, đưa đến trước mặt hắn. Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là phải trở lại hiện thực, chữa trị thân thể pháp tắc của tiểu tướng Ma Biên, giống như sửa chữa một cái pháp bảo vậy, cứu một người đã chết trong mắt các chủ Thánh địa.
Hắn cũng biết suýt chút nữa bản thân lạc lối. Thoáng thu rồi tâm tư, ánh mắt hắn nhìn về khắp nhân gian.
Sau khi rời khỏi Dịch Lâu, hắn đi thẳng tới Lang Gia Các.
Ngay khi hắn đi tới Lang Gia Các, chìm đắm trong các loại điển tịch thì bây giờ trên Vấn Đạo Sơn Trung Châu, Tiên Minh và các chủ thế gia đang đối mặt với Hắc Ám Ma Chủ, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đang trầm mặc không nói lời nào, cũng cuối cùng cũng nhấc tay chỉ một hướng, nói:
- Hắc Ám Ma Chủ, chạy về phía kia.