Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1652 - Chương 1653: Tính Cách Tương Đồng Bao Bọc Lẫn Nhau (2)

Chương 1653: Tính cách tương đồng bao bọc lẫn nhau (2)
Phương Nguyên cũng không để ý tới, ngay cả thiên công cũng không lọt vào mắt hắn, xem như rác rưởi, còn hắn thì viết những chữ không ai hiểu, mà xem như bảo bối, từng tờ từng tờ, từng sấp từng sấp đều thu thập cực kỳ chỉnh tề, có điều chữ viết không thể nào đọc nổi.

Ngày hôm nay, dường như hắn gặp phải một vấn đề khó khăn, liền ngồi trên đất, dựa vào lang trụ, bất lực rên rỉ.

- Nhân tâm quái, nhân tâm quái, nhân tâm chí hảo hựu chí phôi…

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nghe bên ngoài đại điện cũng có âm thanh tương tự đối diện với hắn.

Phương Nguyên hiếu kỳ nhìn lên, thấy bên ngoài đại điện một người trẻ tuổi mặc nho bào đi vào.

Người này dung mạo trẻ tuổi, nhưng khóe mắt nhưng có chút nếp nhăn, tóc cũng có nhiều sợi bạc, thoạt nhìn bình thường nhưng khí chất có chút kiêu ngạo, không coi ai ra gì đi vào trong đại điện, nhìn xung quanh đánh giá một phen, khi ánh mắt dừng lại trên người Phương Nguyên, cười nói:

- Vừa nãy ở bên ngoài, nghe ngươi nhắc tới nhiều lần, nếu ta đoán không sai, ngươi tính sai một chỗ rồi.

Phương Nguyên hơi kinh ngạc:

- Chỗ nào?

Người tuổi trẻ kia nói:

- Thiên đạo dẫn pháp quyển thứ hai của Tốn Tự.

Phương Nguyên lập tức lật ra phần đó, hỏi:

- Chỗ đó có vấn đề?

Người tuổi trẻ kia cười nói:

- Ngươi vẫn còn trẻ tuổi, quên một pháp tắc, để ta tới tính cho ngươi xem.

Nói xong cầm lấy giấy bút đi tới, chữ viết như rồng bay phượng múa, viết ra những lời hay ý đẹp bày ở trước mặt Phương Nguyên. Phương Nguyên ở bên cạnh nhìn rõ, vội vàng vỗ tay khen hay, người tuổi trẻ kia viết xong, lại nói:

- Đáng tiếc là ta theo dòng suy nghĩ trước đó của ngươi mà thôi diễn, cũng chưa đi được mấy bước, lại phát hiện một một vấn đề khó có thể giải quyết, đến đường này cuối cùng không nghĩ được nữa.

Phương Nguyên nói:

- Không suy nghĩ được thì không thể biến một chút sao?

Nói xong, hắn cũng đoạt lấy giấy bút nhanh chóng viết lên.

Hai người cùng nhau thảo luận, lại sinh ra một loại ngầm hiểu ý nhau, tính cách tương đồng bao bọc lẫn nhau, rất nhanh Phương Nguyên phát hiện người tuổi trẻ này học thức vô cùng uyên bác, bình thường hiếm thấy, mà người tuổi trẻ này cũng phát hiện tuy Phương trẻ tuổi, nhưng cũng không thua kém gì những lão yêu quái sống nhiều vạn năm, hiểu biết cũng không kém gì hắn, lại là người quyết đoán.

Hai người gặp nhau như những người bạn tốt nhiều năm không gặp, vô số ý tưởng kỳ diệu gặp nhau.

Rất nhanh trong Thiên điện chữ thảo chất cao như núi nhỏ, rất nhanh biến thành hai tòa, ba tòa.

Hai người bọn họ không ăn cơm, cũng không ngủ, chỉ thôi diễn, tranh luận.

Có lúc tranh nhau đến mặt đỏ tới mang tai, người tuổi trẻ mắng Phương Nguyên là tên nhóc khốn nạn, Phương Nguyên lại dùng thổ ngữ Vân Châu mắng hắn tên nhóc xì hơi, có lúc ôm nhau cười đùa như người bạn thân thiết, mỗi lần thôi diễn ra một chương mới, còn để Vân Chu lấy rượu đến, vui vẻ cụng ly ăn mừng.

Bọn họ chỉ lo thôi diễn, không có ý thức được có một đám mây đen đã bao phủ trên Lang Gia Các.

Xa ngoài vạn dặm, đang có đại quân hội tụ, do người thủ sơn bên cạnh Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn dẫn dắt, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, mênh mông cuồn cuộn, nhắm thẳng về phía Lang Gia Các mà đến. Người thủ sơn sắc mặt âm trầm, đằng đằng sát khí, đứng trước mặt mọi người, trầm giọng hét lớn:

- Nếu Lang Gia Các dám che chở hắn, chỉ sợ từ hôm nay trở đi, bảy đại thánh địa sẽ thiếu một người.

Chúng tu đi theo sát sau Đông Hoàng Sơn mà tới.

Cũng có người gấp rút nói:

- Đông Hoàng Sơn thu phục nhân tâm thiên hạ, rốt cục cũng không kiềm chế nổi, muốn động tay động chân thánh địa này.

. . .

. . .

Trong Lang Gia Các, chẳng biết từ lúc nào Bạch phu nhân đến cửa Thiên điện, theo cùng nàng còn có Bạch Du Nhiên.

Vào lúc này, một Bạch phu nhân từ trước đến giờ luôn ung dung mỉm cười, bình dị gần gũi lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, Bạch Du Nhiên bình thường luôn tươi cười lúc này cũng như thú nhỏ bị kinh hoảng, bọn họ lo lắng cho Thiên điện, giống như rất muốn đẩy cửa bước vào nhưng cánh cửa gỗ nay như nặng ngàn cân, hai mẹ con nàng không có dũng khí đẩy ra.

Vì thế hai mẹ con nàng ở ngoài điện, đứng suốt một đêm.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào Thiên điện lạnh lẽo.

Phương Nguyên hoạt động cổ tay một chút, viết nốt những chữ thảo cuối cùng cũng quăng bút đi, cười lớn.

- Không nghĩ tới, không nghĩ tới, lại thật sự xong rồi!

Người tuổi trẻ kia cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn những chữ thảo xung quanh mà không thể tin nổi.

Phương Nguyên cười nói:

- Nếu không gặp được ngươi, ta không thể thành công nhanh như vậy.

Người tuổi trẻ kia cười nói:

- Có thể làm được, không uổng công đã sinh ra.

Phương Nguyên ném bút đi, chậm rãi đứng lên, sửa sang quần áo, cuối chào người trẻ tuổi kia.

Người tuổi trẻ kia cũng đứng lên, chào đáp lễ Phương Nguyên, không chút sai xót.

Lúc hai người cuối chào đều nhìn ánh mắt của đối phương, vẻ mặt của hai người đều rất xúc động, vừa vui mừng, tâm ý kính phục lẫn nhau không hề che giấu, trong đó xen lẫn chút tiếc hận cùng bi thương.

Phương Nguyên trầm mặc một lúc, mới nói:

- Cũng xem như chúng ta hợp lực diễn ra phương pháp, có điều không biết. . . phương pháp này có thể được tính là thiên công không?

- Đâu chỉ thiên công?

Người tuổi trẻ kia lắc lắc đầu, nói:

- Phương pháp này gọi với hai chữ đạo thư.

Phương Nguyên cười khổ một tiếng, nói:

- Đây chỉ là quyển thứ hai, còn không đạt tới độ cao như đạo thư.

Người tuổi trẻ kia ngắt lời hắn, nói:

- Còn xem ngươi ngộ ra quyển thứ ba không.

Phương Nguyên nhìn hắn, nói:

- Nếu ngươi có thể giúp ba là tốt rồi!

- Đại đạo độc hành, cần gì ta cho mượn lực?

Người tuổi trẻ kia nở nụ cười, nói:

- Hơn nữa ngươi có thể thấy, ta sắp chết rồi!

Vào lúc này, Bạch phu nhân ngoài điện che miệng lại, khuôn mặt xinh đẹp, nước mắt lăn dài.
Bình Luận (0)
Comment