Chương 1659: Binh đánh Lang Gia Các (2)
Không có bao nhiêu người biết Chung Lão Sinh Động Minh Đường của Tiên Minh giúp đỡ Hắc Ám Ma Chủ, tất cả bọn họ đều ban lệnh cấm nói, bởi vậy người trong thiên hạ đều cho rằng có liên quan với Yêu Vực, mà chuyện này, Phương Nguyên đã đồng ý, bởi vì hắn biết Tiên Minh liên lạc các tộc trên thế gian, cần uy tín, vì thế dù căm ghét thế nào, hắn cũng chưa từng nói điều gì.
Nhưng không biết tại sao, tin tức này vẫn lộ ra ngoài, bây giờ khắp thiên hạ đều lan truyền tin trưởng lão Tiên Minh đầu quân cho Hắc Ám Ma Chủ, nghị luận sôi nổi, danh tiếng của Tiên Minh đã rơi xuống điểm đóng băng.
- Hắc Ám Ma Chủ là kẻ thù của thiên hạ nếu Đông Hoàng Sơn biết là ai, vì sao không nói thẳng ra?
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên bên trên tường vân, chậm rãi lên tiếng hỏi.
- Là ai? Ha ha. . .
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cười lạnh, không trả lời, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lang Gia Các, đáy mắt hiện lên vẻ bá đạo không thể ngăn cản, nhìn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn chậm rãi lên tiếng.
- Đến cùng hắn là ai, rất nhanh thôi các ngươi sẽ biết được.
Vừa dứt lời cũng không giải thích nhiều, mà chậm rãi đứng lên đến.
Đột nhiên, pháp tắc quanh người hắn khuấy động, gió nổi mây vần, bao phủ bốn phương tám hướng, khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Hắn lại trầm giọng quát khẽ:
- Việc đã đến nước này, ngươi còn không hiện thân, còn chờ gì nữa?
Tiếng quát này trôi dạt từ từ, truyền đi thẳng về phía trong Lang Gia Các, cấm chế ngoài ba ngàn dặm cũng không ngăn cản được tiếng nói của hắn.
Có thể nhìn ra được, tiếng quát của hắn khiến không biết bao nhiêu người trong Lang Gia Các kinh hoàng khó định, rất nhiều thủ vệ và vô số đại quân cao thủ bên ngoài, tâm thần chiến đấu hừng hực, bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, đã không còn được bao nhiêu chiến ý.
Tiếng nói truyền vào trong, Lang Gia Các vẫn cứ lặng yên không một tiếng động.
Sắc mặt Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn trầm xuống, bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi không chịu đi ra, vậy chúng ta vào thôi!
Lời của hắn vừa dứt, tất cả cao thủ đều nhấc lên pháp lực.
Vào lúc này, không biết bao nhiêu binh khí đã giơ lên đỉnh đầu, chỉ đợi không nói một lời, muốn trực tiếp tấn công Lang Gia Các.
Rất nhanh một trong bảy đại thánh địa sẽ bị người ta phá tan thành từng mảnh.
Đối mặt với đại thế to lớn, mấy người Thiên Khôi Thánh Nhân trên tiên vân đều thay đổi sắc mặt, bọn họ vốn là người đức cao vọng trọng trên thế gian này, những người đứng đầu hô mưa gọi gió, nhưng hiện tại không ai ngăn cản được trận chiến sắp diễn ra.
. . . Đông Hoàng Sơn quá bá đạo, cố ý muốn ra tay với Lang Gia Các.
. . . Bọn họ có thể ngăn trở thế nào, hay mang quân đến, đánh một mất một còn với Đông Hoàng Sơn?
. . . Đại kiếp nạn đã sắp đến.
. . .
. . .
Tuy nhien, lúc trận đại chiến sắp triển khai, bỗng nhiên trước mặt bọn họ, cấm chế mây mù ba ngàn dặm Lang Gia Các xảy ra biến hóa, tách ra hai bên, mơ hồ có thể nhìn thấy phía sau mây mù có một bóng người chậm rãi đi tới, càng lúc càng gần, thân ảnh kia như có ma lực, khiến mỗi người nhìn thấy hắn trong lòng hơi chìm xuống.
- Thật sự đi ra?
Nhìn thấy bóng người, khiến chúng tu vừa nhấc lên sát khí đều ngẩn ra.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn Thủ nhíu mày, dường như có chút bất mãn.
Rất nhiều thế gia dã tâm bừng bừng mày chau lại, có chút không cam lòng, nhanh nghĩ đối sách.
Còn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn cao cao tại thượng vẫn trầm mặc, không nói một lời, nhìn bóng người kia.
Mây mù tách ra, bóng người đi tới càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, trên người hắn có khí chất vô hình nào đó, cũng làm cho thiên địa đại đạo khẽ run lên, như cảm nhận một có tiếng nổ ầm vang, có người lại cảm giác hư không bên cạnh hắn trở nên vặn vẹo, lại đưa tay dụi mắt, vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.
- Nếu hắn có thể xúc động dị tượng đến cỡ này, hắn ta nhất định là Hắc Ám Ma Chủ không thể nghi ngờ.
Có người cảm thấy trong lòng ớn lạnh, thấp giọng nói, nhanh chóng mở mắt để xem bộ mặt thật của Hắc Ám Ma Chủ trong truyền thuyết này thế nào.
Dưới vô số ánh mắt đan xen, người trong mây mù chậm rãi đi ra.
Người này thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, hắn mặc một bộ áo bào xanh, trên bả vai có mèo trắng đang nằm, thân hình ưỡn cao, tay áo phất phới, khuôn mặt vô cảm, khá trầm ổn, hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt trong sáng rõ ràng.
Hắn nhìn bốn phía, chậm rãi mở lên tiếng:
- Ai đang làm ồn?
- Giết. . . Ồ?
Khi bóng người ở sâu trong đám mây dần đến gần, đám tu sĩ bên ngoài tâm thần cũng căng thẳng tới cực điểm, không biết sát ý đè nén bao lâu mà từ lúc thân hình kia đến càng lúc càng gần, sát ý cũng càng lúc càng dày, đợi đến lúc thân hình kia đi ra khỏi mây mù đã không tự chủ được hô lớn, thậm chí giơ sẵn binh khí muốn giết ra, nhưng rất nhanh đã ngạc nhiên ngừng lại.
Ánh mắt mọi người nhìn người đi ra kia, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Người đến là nam tử trẻ tuổi, mặc áo bào xanh, thân thể như ngọc, có phong độ của người tri thức, lẳng lặng đứng bên ngoài mây mù.
Ở đây có rất nhiều người nhìn thấy hắn, dù không gặp trực tiếp cũng nhìn thấy bức họa lưu truyền khắp thế gian, hoặc thấy hắn ở một nơi nào đó rất xa dưới đài, nên trong thời gian ngắn, tất cả sát ý đều tan thành mây khói.
Thậm chí có rất nhiều trong lòng người đều sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
Đứng đầu lục đạo Phương Nguyên?
Dẫn đầu tam đội Phương Nguyên?
Đạo tử Vong Tình Đảo Phương Nguyên?
Ma Biên thần tướng Phương Nguyên?
Tứ đại cửu văn trận sư Phương Nguyên?
. . .
. . .
Trong mắt những người khác nhau, Phương Nguyên có thân phận khác nhau, nhưng hắn xác thực chính là Phương Nguyên.