Chương 1661: Dù sao cũng chỉ là Nguyên Anh (2)
Nói thêm gì nữa, hắn đã mất hết mặt mũi nên tạm thời ngậm miệng.
Hiện tại hắn cũng không tiện thay Tiểu Thánh Sư nói chuyện, chỉ hi vọng người chung quanh sẽ có chút đầu óc. . .
- Phương Nguyên sư đệ, ngươi vẫn nên tránh ra đi!
Bỗng nhiên trên mây giữa không trung có một cái âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Chúng tu lập tức nhìn lên, thấy rõ người nói chuyện là nam tử cao gầy, thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, có người nhận ra thân phận của hắn, chính là Đạo tử Liễu Tây Trần Liễu gia thuộc ba mươi hai Cổ tộc, vốn hắn là một trong Tứ Thánh Bát Kiệt Trung Châu, từng nhập Côn Luân Sơn cầu đạo, yên lặng nhiều năm, khi Côn Luân Sơn mở ra tứ đại bí cảnh bắt được một tia Tiên Nguyên, bản thân có thành tựu Hóa Thần, bây giờ khí cơ quanh người gồ lên, tiên phong từng trận, bảo quang óng ánh, khá có phong độ cao nhân.
Hắn nhìn từ trên không trung xuống, nhàn nhạt nói:
- Hắc Ám Ma Chủ chính kẻ địch của người trong thiên hạ, đương nghiên nên do người trong thiên hạ phán xét, chuyến này chúng ta vì hắn mà đến, thần cản giết thần, phật chặn giết phật, nhất định phải bắt hắn lại, tuy rằng ngươi cũng có công, nhưng dù sao cũng chỉ có tu vi Nguyên Anh, Hắc Ám Ma Chủ lại hết sức lợi hại, ngươi cẩn thận nếu không ngươi sẽ bị thương tổn.
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng chúng tu thay đổi vài lần.
Vừa bắt đầu chúng tu nghe thấy Liễu Tây Trần gọi Phương Nguyên là "Sư đệ", trong lòng đều cảm thấy có chút khó chịu, dù tuổi Phương Nguyên nhỏ hơn hắn, thành danh cũng muộn hơn hắn, nhưng lấy công đức của Phương Nguyên mà nói, thiên hạ này hắn đứng ngang hàng chủ Thánh địa, ngươi chỉ là Đại tử thế gia sao có thể lớn lối gọi hắn là xư đệ?
Nhưng nghe hắn nói đến sau đó, chúng tu chợt tỉnh ngộ ra.
Đúng vậy. . .
Dù danh tiếng Phương Nguyên vang dội, công đức có to lớn cũng chỉ là Nguyên Anh!
Vận mệnh hắn đứt đoạn ở Côn Luân Sơn, trong vòng ngàn năm, đã không có hi vọng có thành tựu Hóa Thần!
Mấy người bọn họ sát ý hừng hực mà đến, sao có thể bị một Nguyên Anh như hắn ngăn cản đường đi?
Đương nhiên, ngoại trừ những người có ý nghĩ này, cũng có một vài người, cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, dù sao Phương Nguyên cũng lập công đức không nhỏ, Côn Luân Sơn tứ đại bí cảnh mở ra thì hắn có tư cách nhất đi vào, nhưng hắn vì giúp thiên hạ này thôi diễn đại trận, không thể đi ra, ngược lại hắn trở thành một người không có tạo hóa Hóa Thần, trở thành vật hy sinh của thiên hạ.
Con đường tu vi bị đứt đoạn, lúc này lại cười nhạo hắn, sao làm vậy được?
Tuy người có loại suy nghĩ này không ít nhưng lại không nói ra được, huống chi có rất nhiều người vừa đặt chân đến Lang Gia Các, tham lam nổi lên, cũng đè xuống ý nghĩ xấu hổ trong lòng, không còn chột dạ nữa.
- Ha ha, đúng vậy, Phương Nguyên sư đệ chỉ là Nguyên Anh mà thôi, những chuyện này tốt nhất ngươi không nên tham dự, kẻo bị tổn thương.
- Hắc Ám Ma Chủ là kẻ địch của thiên hạ, không thể lại giao cho Tiên Minh, nên để chúng ta tự mình động thủ bắt dẫn hắn ra.
- Các vị đạo hữu không nên để ý đến hắn, lời vừa rồi các ngươi cũng nghe được, Hắc Ám Ma Chủ đúng thật đang ở trong Lang Gia Các , chúng ta vẫn nên đánh vào Lang Gia Các, bắt tên Hắc Ám Ma Chủ ra, phán xét trước mặt mọi người, cũng là cho người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng.
- . . .
- . . .
Trong tiếng ồn ào vô tận, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn nở nụ cười giễu cợt.
Mà ở trên vùng tiên vân bên cạnh, mấy sắc mặt mấy người Thiên Khôi Thánh Nhân và Lão tổ tông Vong Tình Đảo trở nên âm u.
- Nhân gian quả là có bệnh. . .
Phương Nguyên nghe những lời này, ngầm chế nhạo đúng là tham lam vô tận.
Nhưng hắn kiên trì chờ những người này nói xong, sau đó mới ngẩng đầu lên, không những không có tránh ra, trái lại còn bước về phía trước thấp giọng nói:
- Hắc Ám Ma Chủ, có thể bắt giữ, nhưng những chuyện khác thì không nên làm quá mức, lần này các ngươi đến bắt người hay có ý gì khác, trong lòng tự rõ, Lang Gia Các không thể bị các ngươi hủy diệt!
Giữa không trung, vừa rồi còn ầm ĩ lại nhất thời trở nên hơi ngột ngạt.
Bọn họ chắc chắn có thể chế nhạo, nhưng nhìn sắc mặt của Phương Nguyên vẫn không ai dám trực tiếp tiến lên nghiền ép.
Mà vào lúc này, rốt cuộc Liễu Tây Trần cũng không kiềm chế được tức giận, lần nữa bước về phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Phương Nguyên sư đệ, ta biết ngươi có công đức lớn với thiên hạ này, nhưng việc có liên quan đến Hắc Ám Ma Chủ, nếu ngươi không tránh ra, thì đừng trách ta.
Ánh mắt Phương Nguyên lãnh đạm, ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Vậy mời ngươi đến.
- Cái gì?
Phương Nguyên nói chuyện vô cùng thản nhiên, nhưng trong mắt tất cả tu sĩ trên trời dưới đất đều dâng lên sóng triều, ánh mắt cổ quái tới cực điểm, nhất con cháu thế gia Liễu Tây Trần kia, sắc mặt nóng bừng, trong mắt xuất hiện một chút xẩu hổ. Hắn nghĩ Phương Nguyên đang cười nhạo bản thân, không nhịn được sải bước đi ra, thấp giọng quát to:
- Ta kính công đức của ngươi nên vẫn luôn tôn trọng ngươi, không ngờ ngươi phân biệt tốt xấu, có biết tự trọng không?