Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1661 - Chương 1662: Đứng Lên Đi (1)

Chương 1662: Đứng lên đi (1)
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay chắp sau lưng.

Sắc mặt Liễu Tây Trần càng khó coi hơn, liếc mắt liền thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình, khiến hắn cảm thấy áp lực như núi. Dù sao hắn cũng Hóa Thần không lâu, lúc này sắc mặt không được tự nhiên, lại thấy Phương Nguyên không có sự tôn trọng đối với người từ Nguyên Anh lên Hóa Thần, trong lòng càng thêm bất mãn, trong đầu chợt sinh ra một suy nghĩ “ Tên họ Phương này có tên tuổi lớn như thế, có thể nói vang danh khắp thiên hạ, nhưng từ khi hắn xuất đạo tới nay vẫn chưa từng nghe hắn thất bại, nếu ta thật có thể đánh bại hắn trước mặt mọi người, như vậy…”

Ác niệm không thể áp chế càng lúc càng lớn mạnh trong lòng hắn.

Dù sao trong đám người đồng lứa bọn họ, Phương Nguyên vẫn là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.

Ba mươi hai Cổ Tộc vốn là đồng môn, Bốn Thánh Tám Kiệt lại nổi danh thiên hạ, bối phận to lớn, nhưng từ khi Phương Nguyên xuất hiện, mọi chuyện liền thay đổi.

Phương Nguyên vốn dựa vào danh người đứng đầu Lục đạo mới có thể đứng vào trong Tiểu Thất Quân Trung Châu, thứ hạng vẫn ở dưới bọn họ. Nhưng từ khi Phương Nguyên luyện Kiếm Tâm trên Tuyết Nguyên, thể hiện ra kỹ năng của mình, danh tiếng nhanh chóng lượt vượt qua bốn vị Tiểu Thánh. Chưa kể tới tám Kiệt, rõ ràng địa vị cao hơn Phương Nguyên nhiều, nhưng tới bây giờ, tám Kiệt bọn họ lại bị Phương Nguyên áp chế ngóc đầu không nổi.

Bọn họ vẫn luôn muốn khiêu chiến Phương Nguyên, chỉ là khi có lòng tin lại không gặp Phương Nguyên, còn lúc đụng phải Phương Nguyên, thấy đối phương như mặt trời ban trưa lại không hề nắm chắc, không dám khiêu chiến hắn.

Mà hiện giờ hắn đã là Hóa Thần, ngay cả lão tổ trong nhà cũng xem hắn như khách quý, khiến trái tim được thổi phòng, tuy rằng được nuôi dưỡng tốt, bình thường sẽ không lộ ra sự ngang ngược kiêu ngạo, nhưng ánh mắt không giống với khi còn là Nguyên Anh, quá khứ đã là mây khói. Vốn dĩ với thân phận Hóa Thần thế này sẽ không khiêu chiến cảnh giới Nguyên Anh của Phương Nguyên, nhưng bây giờ đại thế trước mặt hắn lại đi ra làm bọ ngựa đấu xe, như vậy bản thân tiện tay giáo huấn hắn cũng sẽ không quá phận….

Dù sao cũng không phải ta trêu chọc ngươi mà là ngươi trêu chọc ta!

Ý niệm này khiến trái tim hắn trở nên vững vàng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn Phương Nguyên nói:

- Ta vốn khinh thường việc dùng cảnh giới bắt nạt người khác, cũng tôn trọng công đức của ngươi, sẽ không đối địch với ngươi, nhưng đáng tiếc, hiện giờ ngươi không nên che cản đường.

Vừa nói chuyện, hắn từng bước đi xuống dưới, nói:

- Phương đạo hữu, đừng trách Liễu mỗ đắc tội!

Khi hắn nói chuyện, khí cơ trên người đã nhanh chóng tăng lên.

Ở phía sau hắn, pháp tắc biến ảo, chấn động hư không, hình thành một luồng kiếm quang khó có thể hình dung. Khoảnh khắc kiếm quang kia xuất hiện, trong hư không, tất cả binh khí, pháp bảo trên hông mọi người cũng cùng nhau run rẩy, giống như cảm ứng được biến hóa phía sau hắn, thậm chí bị bắt dung nhập vào trong pháp tắc, sinh ra cộng minh với pháp lực của hắn.

Âm thanh cộng hưởng này giống như nước lũ vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

- Thật sự muốn động thủ?

Lúc này có người mang vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng cũng có người hâm mộ nhìn Liễu Tây Trần, dường như không ngờ lại bị hắn đoạt mất cơ hội lần này.

Phương Nguyên như mặt trời ban trưa, con đường tu hành đã đứt, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thua một ván, còn phải xem sẽ thất bại trong tay ai.

Phản ứng của chúng tu vẫn có chút chậm, cơ hội này lại bị con cháu Liễu gia giành lấy.

Trên một tầng mây, Lão tổ tông Vong Tình Đảo nhìn thấy cảnh này, giận đến tím mặt, muốn tiến lên ngăn cản lại bị Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên ngăn cản, Lão tổ tông Vong Tình Đảo giận dữ quát:

- Sao ta có thể nhìn bọn hắn dựa vào cảnh giới khi dễ con cháu Vong Tình Đảo ta?

Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên thản nhiên nói:

- Hắn đã là con cháu Vong Tình Đảo, chẳng lẽ ngươi không biết hắn sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc sao?

Lão tổ tông Vong Tình Đảo có chút ngạc nhiên, lửa giận bị đè nén xuống.

- Phương đạo hữu, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có tránh ra hay không?

Liễu Tây Trần đứng giữa không trung, hai tay vung ra, bốn phương tám hướng vang lên tiếng động kim sắc.

Trong tiếng động kim sắc này, dường như hắn nắm giữ hết tất cả binh khí cùng pháp bảo.

Sau lưng có kim quang lập loè giống như vầng sáng bao phủ phía sau, như thần linh hiển thị.

Cả người hắn dần mở rộng, như dung hợp vào thiên địa.

Mà Phương Nguyên lại có vẻ vô cùng nhỏ bé trước mặt thiên địa này.

Nhưng nghe Liễu Tây Trần khiến pháp tắc thiên địa cộng hưởng, lưỡi mác lần lượt thay đổi, Phương Nguyên chỉ cười.

Hắn không tránh ra, chỉ gật đầu.

Giống như đang nói:

- Ngươi tới đi!

Vì thế Liễu Tây Trần liền lao tới.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, đột nhiên quát khẽ một tiếng, tay phải vung lên trảm về phía Phương Nguyên.

Theo một cái trảm này của hắn, sau lưng truyền tới tiếng động kim sắc cộng hưởng, pháp tắc thiên địa chấn động, hình thành một kiếm quang ngập trời. Cẩn thận nhìn lại, kiếm quang do pháp tắc tạo thành kia tinh mịn tới cực điểm, như cự kiếm vắt ngang núi lớn, xuyên qua khoảng không, xé rách thiên địa, hung hăng chém về phía Phương Nguyên, sức lực vô song.

Đón nhận thần oai mênh mông cuồn cuộn kia, lòng bàn tay vô số người đều đổ mồ hôi lạnh.
Bình Luận (0)
Comment