Chương 1667: Đánh Long hồn, vỡ Tiên Nguyên (2)
Chẳng lẽ một trận chiến quan trọng thế này lại phải chịu quay trở về bởi một người như hắn sao?
Khi trong đầu vô số người nảy sinh suy nghĩ này, sắc mặt hai người bên cạnh Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn trầm xuống, đột nhiên vọt ra ngoài. Một người điều khiển Thần Diễm đầy trời, như một vòng mặt trời chói chang, một người tràn ngập thuỷ khí, hoá thành một ánh trăng màu lam ở giữa không trung, một trái một phải đạp hư không, chậm rãi vọt về phía trước.
- Phương Nguyên sư huynh,
- Lục gia sư đệ cũng là một kỳ tài trẻ tuổi, ngươi nói phế liền phế, có nói đạo lý hay không?
Hai người bọn họ liên thủ tiến tới, trấn áp về phía Phương Nguyên.
Đám tu sĩ chung quanh thấy một màn như vậy liền thấp giọng kinh hô:
- Hô Lan Tiểu Thánh cùng Lãm Nguyệt Tiểu Thánh ra tay…
Nhìn thấy cảnh tượng này chúng tu đều cảm thấy chấn động.
Tiểu bối Hóa Thần vừa rồi có được Tiên Nguyên không lâu, vừa mới bước ra một bước kia, lĩnh ngộ thiên công không sâu, trong cách điều khiển pháp tắc cũng tràn đầy sơ hở, cho nên dù bọn họ bị đánh bại, trong lòng chúng tu vẫn có thể chấp nhận. Nhưng hai vị Tiểu Thánh này lại khác, bọn họ đã thành danh mấy trăm năm trước, không chỉ có thần thông công pháp, tu vi cảnh giới cũng cực cao.
Nhất là lúc bọn họ có được Tiên Nguyên đã có tạo nghệ sâu sắc với thiên công, sau khi chiếm được Tiên Nguyên lại chính tai nghe Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn giảng đạo vô số lần, mức độ khống chế pháp tắc ngay cả Hóa Thần lâu đời cũng không thể bì kịp.
Lúc này hai người bọn họ ra tay mới có xác xuất thắng!
Ầm!
Khi hai người bọn họ một trái một phải đánh tới, thiên địa dường như chia làm hai nửa.
Một nửa bị mặt trời chói chang trên không trung thiêu nướng, thiên địa cháy khô, vạn vật bị đốt sạch, ngay cả đất đá trên mặt đất cũng giống như biến thành một màu ngọc lưu ly chói sáng. Một nửa còn lại bị vòng sáng trong không trung nhuộm dần, hàn khí xuất hiện, phía trên đại địa kết thành tầng băng thật dày, hai vùng đại địa đều lan tràn về phía trước, một trái một phải phân biệt rõ ràng, thẳng tắp tiến thẳng về phía Phương Nguyên.
- Khách!
Phương Nguyên chợt quay đầu lại nhìn hai người, đầu ngón tay vạch một đường trước mặt.
Một luồng thanh khí xuất hiện theo một vạch của hắn, sau đó tăng vọt, hoá thành một biển thanh khí như sóng triều, chống lại sự ăn mòn của hai sức mạnh pháp tắc hoàn toàn khác nhau kia, đan xen vào nhau, hư không không ngừng vỡ nát rồi lại được sửa chữa lại.
- Phương Nguyên, sau một trận chiến ở Long Tích Nam Hải, thế nhân nói bốn Tiểu Thánh Trung Châu chúng ta không bằng nhóm Tiểu Thất Quân các ngươi, lại không nghĩ tới trong bốn Tiểu Thánh còn có hai người chúng ta. Mượn nhờ trận chiến hôm nay, chúng ta muốn người trong thiên hạ biết được thanh danh của bốn Tiểu Thánh chúng ta không phải hư danh, cho dù thanh danh của Tiểu Thất Quân vang xa, công đức của Phương Nguyên ngươi có lớn cũng chỉ là một vãn bối ở trước mặt bốn Tiểu Thánh chúng ta!
Hét vang một tiếng, hai người bọn họ, một người khởi động mặt trời chói chang, một người khởi động băng nguyệt.
Sức mạnh Thần Diễm và sức mạnh Băng Hàn cùng lúc tăng vọt, mãnh liệt tiến về phía trước, đẩy thanh khí trước người Phương Nguyên lui về phía sau.
Lúc này, Phương Nguyên lạnh lùng ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét không chút che dấu.
Trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện thần quang vô tận, hình thành một vị thần to lớn, thân hình vị thần này cao hơn trăm trượng, giống như xuyên thấu thiên địa, võ bào khăn chít đầu, tính tình cương trực, là Pháp Tướng Nguyên Anh của Phương Nguyên. Đối với người ngoài, dùng Pháp Tướng Nguyên Anh của mình tới đối kháng sức mạnh pháp tắc của cảnh giới Hóa Thần chính là muốn tìm chết, nhưng lúc này Phương Nguyên lại cố tình khởi động, Pháp Tướng đứng ngạo nghễ giữa trời cao, hai bàn tay trái phải đánh ra, một chưởng đánh về phía mặt trời chói chang, một chưởng đánh về phía băng nguyệt.
- Răng rắc…
Thanh âm chói tai vang vọng bốn phía, mặt trời chói chang và băng nguyệt cùng lúc bị dập nát.
Dưới bầu trời, ánh sáng dần mờ ảo, cùng lúc vỡ nát còn có pháp tắc quanh người họ.
Pháp tắc này vốn được tạo ra trong tự nhiên, nhưng lúc này cũng trở nên vỡ vụn, thoát ra ngoài từ trong thần hồn của bọn họ.
- Chuyện này….. sao có thể?
Hai vị Tiểu Thánh nhận ra sự biến hóa trên người mình, mặt biến sắc.
Mà lúc này thân hình Phương Nguyên di chuyển, nháy mắt xuất hiện trước mặt hai vị Tiểu Thánh, hai tay niết ấn, thanh khí cuồn cuộn hoá thành núi lớn trấn áp về phía hai vị Tiểu Thánh. Sắc mặt hai người thay đổi, nhanh chóng ngăn cảnh, nhưng pháp tắc quanh thân lại không nghe sai khiến, bị đè dưới toà núi lớn này, cảm thấy như trời sập, mặt như giấy vàng, xương cốt bị vỡ.
- Hai người Tần Loạn Ngô và Vương Trụ là nghĩa sĩ khẳng khái, là anh hùng, sao có thể nổi danh như cùng những tên hề như các ngươi?
Phương Nguyên lạnh lùng hét lớn, xoay tay chụp lấy, hai vị Tiểu Thánh lập tức phun máu, xương cốt trên người vỡ vụn không ít, bay thẳng về phía sau, đập vào trong đám người phía sau họ, tiếng ồn ào xôn xao nổi lên.
Nhìn thân ảnh Phương Nguyên giống như núi xanh đứng sừng sững trong hư không, khắp nơi nhất thời lặng ngắt như tờ.