Chương 1670: Đại đạo không đơn độc (1)
Tình hình lúc này giống như Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đối mặt với tiểu tướng Vân Thuyền Ma Biên ở Côn Luân Sơn lúc trước, ngươi không thể ra tay đối kháng, không động thủ sẽ không bị thương, nhưng nếu động thủ sẽ dẫn động vô tận pháp tắc, ngược lại khiến bản thân bị thương...
..... Điều khác nhau duy nhất chính là, lúc này hắn đang dùng loại pháp tắc này bức Phương Nguyên tránh ra.
Nhìn thấy một màn này, cho dù là đám người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên cùng Lão tổ tông trên đám mây kia cũng mang sắc mặt đại biến.
Vừa rồi Phương Nguyên đánh bại mười bị Hóa Thần, đánh Long hồn, phá vỡ Tiên Nguyên vô cùng nổi bật, nhưng sau khi Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đứng dậy liền bị lấn ép ảm đạm không còn ánh sáng. Đón lấy đại đạo huy hoàng của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, hắn giống như bọ ngựa đấu xe, đừng nói một mình hắn không thể ngăn cản, cho dù những người này cùng nhau ra tay cũng không thể ngăn.
Sức mạnh quá mỏng yếu.
Trừ phi bọn họ trực tiếp điều sức mạnh các đại Thánh địa tới, hợp lực ngươi sống ta chết với Đông Hoàng Sơn, nhưng nếu như vậy...
... tương lai ai tới chống cự đại kiếp nạn?
Vào lúc này người thủ sơn Đông Hoàng Sơn lại khẽ thở dài một hơi, tầm thần hơi kích động.
- Nếu không thể Hóa Thần, ngươi chung quy cũng chỉ là một phế nhân...
- Dùng thân thể ngăn chặn đại thế?
Xem ngươi lấy cái gì ngăn cản....
Lúc này trong Lang Gia Các, lúc Phương Nguyên đang dốc hết sức ngăn cản đại quân Đông Hoàng Sơn, thiếu chủ Bạch Du Nhiên Lang Gia Các đang nắm tay tân nương tử kính trà Lang Gia Các chủ và Bạch phu nhân ngồi trên ghế cao, chung quanh chỉ có mặt người nhà.
Đường đường là đại hôn của thiếu chủ Lang Gia Các lại mang khung cảnh tồi tàn như vậy.
Mà không khí cũng khiến người ta áp lực không thể tưởng tượng nổi.
Tay phải trong tay áo của tân nương tử mặc hỉ bào còn lặng lẽ nắm một cây đao, lúc Ô Mộc Viện Viện chủ chủ trì lễ bái đường, nàng còn thường xuyên ngẩn người, ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài, giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ, dường như bất cứ lúc này cũng sẽ có người vọt vào tấn công mình, phá hư động phòng của mình, sẽ nhảy dựng lên chém hắn một đao rồi nói sau….
Không chỉ có nàng, ngay cả Bạch phu nhân đang miễn cưỡng cười và Bạch Du Nhiên mang khuôn mặt nặng nề cũng có chút không yên lòng.
Suy nghĩ của họ đều là chuyện bên ngoài Lang Gia Các.
- Các ngươi không cần lo lắng, hắn không có việc gì!
Lang Gia Các Chủ nhận chén trà tân nương tử kính lên, thấy vẻ mặt mọi người đành phải cười trấn an, nói với Bạch phu nhân:
- Nàng đã tìm cho Ngô nhi một tân nươngh tốt, bình thường ta đều thấy chỉ một người bình thường, hoặc là một kẻ bộ dạng ô uế, nhưng lại thấy đây là một thiên tài hiếm thấy, nếu hắn đồng ý tới giúp chúng ta ngăn cản một lúc, vậy cho dù Đông Hoàng Sơn kéo tới bao nhiêu người cũng không thể quấy nhiễu đại hôn của Ngô Nhi, cho nên cây đao trong tay tân nương tử cũng có thể buông xuống….
Sắc mặt tân nương tử đỏ bừng, cắm cây đao trong tay áo vào trong giày.
Sau khi do dự lại rút ra nhét vào sau thắt lưng, như vậy có thể dễ dàng rút ra.
- Phụ thân….
Lúc này Bạch Du Nhiên rốt cục gọi Lang Gia Các chủ một tiếng “phụ thân”, hắn có chút không quen, bởi vì hắn chưa từng gặp ngoài đời, chỉ nhìn thấy trên bức họa, dù có chút không quen cần hỏi phải hỏi, giọng nói run rẩy hỏi:
- Phụ thân… người… người làm những chuyện đó, rốt cục là đúng hay sai?
Lang Gia Các Chủ nhìn ánh mắt đỏ bừng của Bạch Du Nhiên, trầm mặc một lúc mới cười nói:
- Ta thua!
Hắn cũng không nói đúng sai, chỉ nói mình thua.
Mọi chuyện mặc kệ đúng hay sai, chỉ cần thua chính là sai lầm.
Bạch Du Nhiên cắn chặt môi, miễn cường duy trì lời nói vững vàng:
- Vậy… ta nên học người hay học theo tiên sinh?
Thần sắc Bạch phu nhân khẽ run lên, nhưng vẫn nhịn xuống.
Nàng biết thời gian không còn nhiều, lúc này không nên quấy rầy cuộc nói chuyện cuối cùng của cha con họ.
Lang Gia Các chủ vươn tay ra, hơi do dự một chút, cuối cùng vỗ nhẹ lên trên đầu Bạch Du Nhiên, sau đó nói:
- Đây là quyết định của con, thật ra nhận thức của tiên sinh và ta giống nhau, có điều hắn tin vào thế nhân nhiều hơn ta!
Một lát sau hắn lại thở dài:
- Hiện tại lại tin tưởng hơn ta rất nhiều!
Một lát sau hắn cúi đầu nói:
- Ta cũng hy vọng hắn tin tưởng nhiều hơn ta!
……
Bên ngoài Lang Gia Các, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn từng bước tiến tới, đại đạo cũng theo đó mà đi.
Vô số Hoá Thần lâu đời, thế gia gia chủ hoặc trưởng lão đạo thống bên cạnh đều bị hắn dẫn động, khí cơ phiêu đãng khắp bốn phía.
Ở trước mặt bọn họ, một mình Phương Nguyên giống như con đom đóm lập lòe.
Hắn chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về phía trước, chân mày cau lại.
Chỉ lẳng lặng nhìn người xung quanh, thấy biểu tình vừa tham lam lại có chút hoảng sợ của bọn họ, trong đầu thoáng suy nghĩ, cũng không có ý muốn lui lại, chỉ là thật lâu sau mới thở dài:
- Nhân gian vốn là như thế sao?
Nhìn thấy khí thế vô địch của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đè ép tới, hắn cô đơn một mình, dường như cũng chỉ có thể lui lại.
Ai có thể ngăn cản đại thế cỡ này?
Cho dù đại thế này có sai cũng không ai dám nhảy ra chắn?