Chương 1672: Đơn độc (1)
Sao lại xảy ra biến hoá như thế vào thời điểm quan trọng thế này?
Bởi vậy hắn vội vàng nhìn về phía Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, đang ám chỉ cùng thúc giục điều gì đó.
Kỳ lạ chính là vừa rồi rõ ràng Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn sắp đánh bại Phương Nguyên, hiện giờ bỗng nhiên người trong Dịch Lâu xuất hiện, sắc mặt hắn lại không có chút biến hoá, hai mắt hạ xuống không nói một lời, giống như đang chờ cái gì đó….
Cũng đúng lúc này phía xa truyền tới một tiếng hét lớn:
- Các đại tiên môn Vân Châu Thanh Dương đạo thống cùng đạo Tiên môn cung nghênh Phương Nguyên trưởng lão xuất quan.
Theo tiếng hét lớn này, chân trời phía tây đột nhiên xuất hiện một đám tiên vân, phía trên có thể nhìn thấy một vị tu sĩ to lớn dẫn đầu, phía sau là ngàn vạn tu sĩ đạo thống, khí thế cường hãn phân tán khắp bốn phía. Điều duy nhất khiến người ta kinh ngạc chính là mấy đại tu sĩ dẫn đầu trên đám mây đều chính là…. Cảnh giới Nguyên Anh!
- Thanh Dương đạo thống?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đứng đầu tiên trên đám mây chính là Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyên Ngang, Tần trưởng lão Thanh Dương Tông, Bách Hoa Cốc Văn Hương Chân Nhân, tiểu bối duy nhất trong đó chính là Thanh Dương Tông đồng môn Lục Thanh Quan…..
Lúc đầu là choáng váng, sau đó mới có chút bất đắc dĩ.
Khí thế to lớn, nhân số rất nhiều, nhưng nhiều Nguyên Anh như vậy tới đây để làm cái gì?
Thanh Dương đạo thống đến rồi, nhưng tổng cộng chỉ có mấy Nguyên Anh, phần lớn là Kim Đan, Trúc Cơ.
Phương Nguyên không nghĩ tới bọn họ sẽ đến.
Hơn nữa nhìn nhân số này, không lẽ toàn bộ tiên môn Vân Châu đều đến rồi sao?
Có lẽ có người đoán được hắn đối đầu với Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn ở Lang Gia Các, mới cố ý thông báo để bọn họ trợ uy cho hắn. Không nghĩ tới bọn họ dám đến, tuy hiện tại Thanh Dương Tông, cả các đại tiên môn, đạo thống Vân Châu có động thái tu hành rất tốt nhưng thời gian còn thiếu, vẫn chưa phát huy được toàn bộ nền tảng có được.
Vì thế, hơn mười năm, Thanh Dương Tông chỉ xuất hiện ba vị Nguyên Anh, hai vị lão nhân chính là tông chủ Trần Huyền Ngang và Tần trưởng lão, một người trẻ tuổi là thiên kiêu Lục Thanh Quan của Tiểu Trúc Phong Thanh Dương Tông. Trong ba người bọn họ, anh phẩm tốt đẹp nhất chỉ có Lục Thanh Quan là Thần Anh, đương nhiên đứng ở gốc độ Thanh Dương Tông mà nói thì Lục Thanh Quan là kỳ tài khó gặp.
Còn Phương Nguyên. . .Đó là một quái thai, không thể so sánh!
Trên đám mây xa xa, tông chủ Trần Huyền Ngang Thanh Dương Tông gật đầu ra hiệu cho Phương Nguyên, vẻ mặt mỉm cười, giống như đang nói, đừng sợ, ta đến rồi.
Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là gật đầu chào hắn, nghĩ thầm ngươi đến rồi thì có ích gì?
Trần Huyền Ngang hiểu ý Phương Nguyên, miệng cười xem thường, nghĩ thầm ta dẫn theo nhiều người như vậy, tốt xấu gì cũng có thể bổ sung nhân số!
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn hừ lạnh một tiếng, khi nhìn thấy khá đông người đến cũng sợ hết hồn, đến gần mới phát hiện trong bọn họ không có cao thủ, nên cười lạnh xem thường, chuẩn bị lên tiếng.
- Ha ha, Phương Nguyên sư đệ, bế quan nhiều năm như vậy, có nhớ vị sư huynh này không?
Trên cửu thiên, bỗng nhiên lại truyền xuống một tiếng cười đắc ý, cực kỳ vang dội.
Tất cả mọi người Đông Hoàng Sơn trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trên cửu thiên Ma vân tung hoành, một đám lớn Ma vân phun trào mà đến, trong Ma vân hiện lên ma ảnh khiến người nhìn phải kinh sợ, mỗi cái đều ẩn chứa hung uy vô tận, khí tức trên người trực tiếp dẫn động thiên tượng, làm cho mây khói trong không trung như biến thành màu đỏ.
Mà trong Ma vân, theo tiếng cười, mây khói tản ra, ba người xuất hiện.
Phía bên trái là một người cao gầy, như sào tre, trên người không được mấy lạng thịt, nhưng cấu tạo lại rất đầy đủ. Trước đó không lâu, Đạo tử Liễu gia cũng xưng Phương Nguyên là sư đệ, chỉ qua mấy giây đã bị Phương Nguyên xem như hành tây mà trồng trên đất, hắn vừa lên tiếng cũng gọi Phương Nguyên là sư đệ, hơn nữa vô cùng thuận miệng, khiến người nghe cảm thấy xưng hô này là một chuyện đương nhiên.
Bên cạnh hắn lại có một hung thần cao đến mấy trượng, trong ngực ôm một lọ hoa màu trắng, tay còn lại ôm một đại đao màu đen, trên người khoác thiết giáp Ma thần, sau khi hiện thân lại cho người ta cảm giác đỉnh thiên lập địa.
Nhìn sát khí trên người hắn uy nghiêm đáng sợ, là Hóa Thần lâu năm cũng tuyệt không dám trêu chọc.
Hắn có vẻ trầm mặc ít nói, sau khi xuất hiện chỉ nói với Phương Nguyên một câu:
- Phương tiểu ca, ta đến giúp ngươi đánh nhau!
Nam tử thon gầy lập tức bịt miệng hắn, đính chính:
- Không phải đánh nhau, là đón hắn xuất quan. . . Nhiều nhất xem như trợ uy!
Mà bên cạnh hai người bọn họ lại là một người vóc dáng thấp bé, có chút mập mạp, cưỡi trên lưng một con lợn khoác mai rùa hung tợn, con mắt xoay tròn như viên bi đen, tu vị rất thấp, thật giống như cảnh giới Kim Đan, thuộc dạng dùng linh dược nặn ra tạp đan, lợn dưới thân hắn một thân hung khí, khuấy động bốn phương, thoạt nhìn không phải là thứ dễ chọc.
Không phải người khác, chính là Hậu Quỷ, không biết bình thường nó ăn vụng chiến sủng hay không lại mập đến thế.
Thời điểm nhìn thấy nó, Phương Nguyên mới mơ hồ phát hiện, trong ma vân mỗi một Thần Ma tướng sĩ, dưới khố đều cưỡi một vật cưỡi cao to hung mãnh, mà những vật cưỡi vóc người dũng mãnh tròn xoe, hai nanh như trường thương chỉa ra phía trước.