Chương 1673: Đơn độc (2)
. . . Tất cả đều là lợn?
. . .
. . .
- Đúng . . là một đám Thần Ma đại quân Tiên Minh sao?
- Thần Ma đại quân trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại?
Không biết bao nhiêu người trong lòng run lên, thấp tiếng bắt đầu bàn luận, khắp nơi đều hoảng sợ.
Liên quan tới Thần Ma đại quân trong truyền thuyết rất nhiều, có người nói một chuyện liên quan đến Yêu Vực, Tiên Minh tổ lập lên một đám tiên quân tinh nhuệ, bên trong đều là quái thai ma đầu, trên người mang theo Ma bảo, mỗi người đều xảo quyệt tàn nhẫn đến dị thường, xuất quỷ nhập thần, chỗ đi qua, không có một ngọn cỏ sống xót, nếu thật sự muốn miêu tả thì đây đơn giản là thích khách Cửu U Cung do Tiên Minh tạo ra.
Đám Thần Ma đại quân cho tới nay ra tay cũng không nhiều, nhưng mỗi một lần ra tay, đều sạch sẽ lưu loát, như bẻ cành khô.
Đến hiện tại, Thần Ma đại quân chỉ ẩn núp trong bóng tối, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện ở đây.
Càng không có nghĩ tới một đám Thần Ma đại quân lại vì Phương Nguyên mà đến.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn không nhìn Thần Ma đại quân đột ngột xuất hiện, nhưng ánh mắt lạnh lùng, như biết bọn họ đến.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn vô cùng tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hắn còn chưa kịp nói gì, đột nhiên xa xa lại vang lên tiếng cười thật to:
- Lão Phương à lão Phương, ngươi bế quan nhiều năm như vậy, ta thật lo lắng ngươi bế quan đến thành đầu gỗ, không biết ngươi còn nhớ đến những người bạn cũ như chúng ta không?
Theo tiếng cười to vang lên, phía đông trong hư không, có mấy người đạp mây mà tới.
Cầm đầu là một người má phệ bụng to, áo bung ra lộ ngực, nhìn vô cùng táo bạo, hùng hùng hổ hổ mà đến, long lân bên người lúc nào cũng lay động ảo giác che kín hư không, có người nhận ra người này chính là Tống Long Chúc, người lúc trước dựa vào bản thân luyện hóa Long hồn xuất thế, vô cùng nổi danh, cũng năm đó là một trong Tiểu Thất Quân Trung Châu trong lục đạo đại khảo.
Bên cạnh hắn, còn có một số người, có cô gái mặc quần đỏ cao quý; có nam tử mặc áo lông cáo cầm kiếm trên tay; có mỹ nhân không phân biệt được nam nữ, bên hông buộc giỏ cá, chân trần như người đánh cá; còn có tiểu tướng áo bào trắng tay cầm song thương. Những người này, có người đã xuất hiện trong thiên hạ, cũng có người chưa có danh tiếng nhưng ai đều có thân phận.
Tiểu Thất QuânTrung Châu năm đó lại tập hợp đến cùng một chỗ.
Tuy rằng bọn họ số lượng không nhiều, nhưng mỗi người đều có khí tức cảnh giới Hóa Thần.
Lại liên tưởng đến thân phận của bọn họ, càng khiến đến mấy người có mặt không ai dám to gan khinh thường.
Chỉ có Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên không hài lòng, liếc mắt nhìn Lý Hồng Kiêu xen lẫn trong đám người kia, có chút bất mãn nói:
- Chuyện đứng đắn không làm, đi chợ đánh nhau là tích cực, ta để ngươi chọn lang quân như ý, ngươi lại nhất định xem hắn là anh em kết nghĩa.
- Việc này là Thánh địa sai khiến sao?
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cũng nhận ra trong sáu người có tiểu công chúa Cửu Trùng Thiên và truyền nhân danh kiếm Tẩy Kiếm Trì, đệ tử thứ tư dưới trướng Bát Hoang thành chủ, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Hắn không để ý đến Tiểu Thất Quân hay không Tiểu Thất Quân, cũng không để đến thực lực của mấy Hóa Thần, hắn quan tâm chính là thái độ đại biểu cho mấy đại Thánh địa sau lưng bọn họ.
Ý nghĩ vừa lóe qua, đột nhiên phía tây bắc lại có một nhóm người chạy tới.
- Tần gia, Vương gia, Mạnh gia Trung Châu suất mười bảy môn phiệt thế gia, cung nghênh Phương Nguyên tiên sinh xuất quan!
Theo sau tiếng quát to là một đoàn tiên môn vọt tới đến trước người Phương Nguyên dừng lại, sau đó, trên mây hiện ra mấy trăm tu sĩ, trong đó cầm đầu khoảng hai ba mươi người, có Long hồn khí cơ mãnh liệt, như phong vân hội tụ, trang phục vô cùng tinh xảo, không phải ai khác mà chính là một đám Đạo tử thế gia Trung Châu.
Người đứng đầu laf một nam tử áo bào trắng, khuôn mặt tuấn lãng, đi thẳng tới trước người Phương Nguyên hành lễ, sau đó ngẩng đầu lên cười. Phương Nguyên nhìn mặt của hắn, cảm thấy hắn và Tần Loạn Ngô có chút giống nhau, ngước mặt nhìn hắn.
Công tử áo bào trắng cười nhìn Phương Nguyên, nói:
- Phương Nguyên tiên sinh, ta tên Tần Minh Ngô, Tần Loạn Ngô là đường huynh ta, lúc trước ta ở Nam Hải từng gặp ngươi, ngươi đã từng nói, khi có thời gian sẽ chỉ điểm ta tu hành!
Đón khuôn mặt tươi cười của hắn, Phương Nguyên gật đầu, sau đó nhìn người trẻ tuổi mặc giáp bạc, vẻ mặt hắn hiện lên vẻ kiêu ngạo quen thuộc.
- Ta nhớ không lầm huynh trưởng ngươi là Vương Trụ, hắn rất tốt!
Người tuổi trẻ kia ngạo nghễ nói:
- Ta cũng rất tốt!
Vào lúc này, phía tây chiến ý ngập trời, là một nhánh đội quân đằng vân mà đến, trong mây mờ ảo có thể thấy được một long ảnh tung hoành, đao mâu san sát, từ xa chạy tới trước người Phương Nguyên dừng lại, mây khói tản đi, nhìn rõ trên mây đều đầy người mặc áo giáp, tướng sĩ đằng đằng sát khí như đi ra từ chiến trường, cùng nhau khom người, áo giáp trên người ào ào ào vang vọng.
Trong mây đó, có thần tướng mặc áo giáp tím bước ra ngoài, hành lễ trước Phương Nguyên, nhìn hắn bây giờ rõ ràng đã là thủ quan thần tướng, nhưng cũng vẫn thi lễ bái kiến thượng tướng, tự xưng là Huyền Giáp, nói:
- Phương Nguyên tiên sinh, một trăm lẻ tám Huyền Giáp Ma Biên tiểu tướng, cảm động công đức của tiên sinh vì thiên hạ, đến Cửu Châu để chúc mừng Phương Nguyên tiên sinh công thành xuất quan!