Chương 1681: Con đường của ngươi rất tốt (2)
Phương Nguyên đã dẫn động biến hóa lớn trong giới tu hành, tuyệt không thể để cho Đông Hoàng Sơn tổn thương hắn, bọn họ cũng nhất định phải nắm bắt cách cục biến hóa tiên cơ này.
Dù sao, đây cũng là một đại đạo Hóa Thần.
. . .
. . .
Dù như thế nào cũng phải bảo hộ Phương Nguyên tiên sinh chu toàn!
Xung quanh trong hư không, dù đám người trận sư Dịch Lâu, đạo thống Thanh Dương hay quân đội Thần Ma, con cháu thế gia Trung Châu, tướng sĩ Ma Biên cũng đều đưa ra quyết định của chính mình. Bọn họ nhận ra được ý nghĩa Thiên đạo Hóa Thần của Phương Nguyên, cũng biết tình thế rất gấp, vô số mệnh lệnh được phát ra, chậm rãi tiến về phía trước, chuẩn bị để ra tay.
Ào ào ào. . .
Một trận hỗn loạn đột ngột nổi lên, sát khí đầy trời bao phủ bốn phương.
Trên mặt bọn họ có biểu hiện khác nhau, người vẻ mặt quỷ dị, người thì sát ý hừng hực, người có vẻ điên cuồng, người tham lam vô tận, người biến hóa vặn vẹo.
Hai bên đối mặt qua khoảng không, đại chiến sắp bùng nổ.
Mà vào lúc này, tuy rằng hai đại trận doanh khá rõ ràng, nhưng trên thực tế địch ta không rõ, có người ở phía Đông Hoàng Sơn lại nghĩ con đường này của Phương Nguyên rất có ý nghĩa, hy vọng đạt được thành tựu Hóa Thần, trong lòng sinh ra khát vọng vô cùng. Bọn họ đang suy nghĩ muốn giúp đỡ Phương Nguyên một tay, còn người bên Phương Nguyên lại nghĩ đến hậu quả có chút đáng sợ, không nhịn được nhìn chằm chằm sau lưng Phương Nguyên, trong hai mắt lóe lên ánh sáng lí trí và điên cuồng, nội tâm khổ sở giãy dụa.
. . .
. . .
Không chỉ có ở trước Lang Gia Các, ở nơi xa xôi hơn, trong một số bí địa cũng có rất nhiều ánh mắt thần bí quan sát thế gian, lạnh lùng, lại có vẻ châm biếm, tựa như đang chờ mong những người này nhanh chóng giao thủ, gợi ra kết cục đại loạn của Thiên Nguyên.
Một loại sức mạnh điên cuồng đang dâng trào tích tụ, đang chuẩn bị bứt phá.
Mà trong Lang Gia Các , Lang Gia Các chủ sóng vai cùng Bạch phu nhân, đứng trên tiểu lâu, hắn có thể nhìn thấy hai đạo khí cơ khổng lồ đang giằng co lẫn nhau, một cuộc đại chiến ngập trời sắp triển khai. Cũng có thể nhìn thấy nơi càng xa xôi hơn, có một số sức mạnh đang âm thầm tích lũy, chuẩn bị xuất thế, cảnh tượng này khiến trên mặt hắn có chút bất đắc dĩ mà ưu thương, hắn kéo tay Bạch phu nhân, thấp giọng nói với nàng:
- Nàng nhìn ra rồi sao, đây chính là số mệnh của Thiên Nguyên, vĩnh viễn không cách nào thay đổi kết cục!
Bạch phu nhân dùng sức nắm tay hắn, hỏi:
- Vốn nên như vậy thì chúng ta tính là gì?
- Chúng ta?
Lang Gia Các chủ ngẩng đầu nhìn lên trời, cúi đầu thất lạc nói:
- Chúng ta cũng chỉ là những con sâu ngăn trên đại đạo mà thôi.
. . .
. . .
- Vẫn không thể tránh được trận đại chiến này sao?
Mà vào lúc này, hai tay Phương Nguyên chắp sau lưng, không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn vùng thế giới này đại loạn.
Con đường của hắn không cần mượn Tiên Nguyên vẫn thôi diễn ra thành tựu Hóa Thần, như vậy không phải là một chuyện tốt sao?
Sau đó hắn nhìn những khuôn mặt sát khí hừng hực kia.
Nếu là chuyện tốt, tại sao có nhiều người như vậy muốn giết hắn?
Thế gian này. . . đúng như Hắc Ám Ma Chủ nói sao?
. . .
. . .
- Tiểu Thánh Sư, ta sẽ liều mạng giúp ngươi ngăn cản những người khác, ngươi chỉ cần giết tên nhóc kia.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn, trên mặt đã lộ ra vẻ điên cuồng vô tận, thậm chí còn chuẩn bị chết, nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên ở xa. Mà bên cạnh hắn, con ngươi rất nhiều lão quái đã chuyển, sát cơ phân tán, bọn họ nghĩ, chỉ cần chém giết được Phương Nguyên là được rồi, cũng có người nghĩ chỉ cần bắt giữ thần hồn của Phương Nguyên, tìm ra đạo pháp môn kia.
. . . Nhưng dù như thế nào, cũng nhất định phải ra tay.
Vào lúc này, bọn họ vô cùng căng thẳng nhìn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.
Hắn mới là người có lý do ra tay nhất, dù sao, con đường của hắn cũng chịu ảnh hưởng lớn nhất.
. . .
. . .
- Tại sao muốn giết hắn?
Ngoài dự đoán của mọi người, khi chiến ý khởi bạo tầng tầng lớp, bỗng nhiên Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xoay đầu lại hỏi.
Một câu nói này, ngoài dự đoán mọi người khiến bọn họ ngây ngẩn ra.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn vội vàng nói:
- Nhưng hắn. . . Nhưng con đường của hắn. . .
Trong lòng người thủ sơn Đông Hoàng Sơn thật không hiểu, chuyện đã rõ ràng như vậy chẳng lẽ Tiểu Thánh Sư còn không rõ sao?
- Ngươi đang sợ hãi hắn hay xem thường ta?
Mà đợi người thủ sơn Đông Hoàng Sơn và vô số ánh mắt truyền đến, sắc mặt Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn lại vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt còn mang theo chút tự giễu, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi lo lắng đường đi của hắn sẽ khiến con đường của ta không có ý nghĩa gì, cho nên muốn chém hắn, bảo đảm con đường của ta, chuyện này không phải là đang giúp ta, mà là các ngươi đang cười ta, cười đại đạo của ta không phải là đại đạo thật sự.
- Chuyện này. . .
Chẳng ai nghĩ tới Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn sẽ nói như vậy, vẻ mặt có chút ngập ngừng.
Sắc mặt người thủ sơn Đông Hoàng Sơn thay đổi mấy lần, nhưng trái tim có chút không cam lòng, chậm rãi cúi người hành lễ trước Tiểu Thánh Sư, mà những lão quái xung quanh Đông Hoàng Sơn sắc mặt cũng quái lạ, cố gắng đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi lùi về sau.