Chương 1684: Truyền thừa cho người trong thiên hạ (1)
Phương Nguyên thấp giọng thở dài, xoay người nhìn về phía Lang Gia Các.
- Hắc Ám Ma Chủ đền tội, thủ cấp ở đây, tạ tội thiên hạ....
Đúng lúc này bỗng nhiên trong Lang Gia Các truyền tới một tiếng khóc dài bi thương....
Trong không gian đầy phẫn nộ này, một tiếng thở dài bỗng nhiên vang lên trong vòng cấm địa ba ngàn dặm.
Tất cả mọi người giật mình quay đầu nhìn về phía Lang Gia Các.
Bên ngoài Lang Gia Các, trong ba ngàn dặm cấm địa có mây trôi bao phủ, nhưng hiện giờ mây mù lại chậm rãi mở ra, lột ra một thân ảnh gầy yếu, mặt như quan ngọc, trước ngực kết một đóa hoa của tân lang, mà ở bên ngoài đóa hoa này lại mang theo một đóa hoa trắng, một đỏ một trắng ở cùng nhau lại có vẻ vô cùng quỷ dị. Mà bên cạnh hắn có một nữ tử mặc váy đỏ, giống như tân nương, trên đầu đội bạch đái trong tay nam tử gầy yếu kia cầm theo một cái khay, chậm rãi tiêu sái đi ra.
Hắn chính là Bạch Du Thiên vừa mới thành thân, trong một ngày này hắn dường như trưởng thành hơn nhiều, lúc này hai mắt đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng duy trì vững chắc. Hắn chậm rãi đi tới trước người Phương Nguyên, chậm rãi quỳ xuống, giơ đầu trong khay lên, run giọng nói:
- Phương Nguyên tiên sinh, Hắc Ám Ma Chủ tự biết nghiệp chướng nặng nề, sợ tội tự sát, thủ cấp ở đây, mời người tự mình kiểm tra!
Phương Nguyên nhìn về phía thủ cấp được che bởi khăn đen phía trên khay, vẻ mặt giật mình.
Vô số tu sĩ xung quanh cũng giật mình.
Không biết qua bao lâu mới ầm một tiếng, vang lên vô số tiếng nghị luận:
- Là Hắc Ám Ma Chủ sao?
- Không phải nói Hắc Ám Ma Chu là Lang Gia Các chủ sao, vì sao hắn lại bị thiếu chủ Lang Gia Các tự mình mang ra?
- Chẳng lẽ Lang Gia Các đại nghĩa diệt thân?
....
Chúng tu vốn phẫn nộ tới mức không thể khống chế, sau khi thấy thiếu chủ Lang Gia Các mang thủ cấp Hắc Ám Ma Chủ ra liền có chút áp lực, người cảm thấy khó chịu như đánh ra một quyền bị hụt, vô cùng tức giận, như bị tạt một chậu nước lạnh, trở nên vô cùng bình tĩnh, vào lúc này cũng có rất nhiều người dã tâm bừng bừng nghẹn một hơi trong lòng, không thể phát tiết.
- Ngươi cũng là kẻ biết giữ chữ tín!
Phương Nguyên nhìn thấy thủ cấp Hắc Ám Ma Chủ trên khay, chỉ có thể thấp giọng tự nói.
Hắn không ngờ Hắc Ám Ma Chủ sẽ để Bạch Du Nhiên mang thủ cấp ra đưa cho mình, nhưng lại biết dụng ý khi y làm như vậy.
Hắc Ám Ma Chủ không hổ là Hắc Ám Ma Chủ, ngay cả thủ cấp của mình cũng phải dùng vào thời điểm hợp lý.
Hơn nữa thủ cấp này cũng được xem như là một phần trợ lực cho hắn.
..... người này thật đúng là ký thác hy vọng cuối cùng vào trên người hắn!
Nhìn thân thể Bạch Du Nhiên run rẩy bưng khay, lại nhìn đám người Lang Gia Các bao phủ bi thương phía sau Bạch Du Nhiên, cũng thấy được chúng tu xung quanh vừa sợ lại vừa ngạc nhiên, dường như không biết lúc này nên liều lĩnh đánh hạ Lang Gia Các trước, hay nghe Lang Gia Các giải thích chuyện này trước, Phương Nguyên biết chuyện này rốt cục vẫn phải do chính mình tới giải quyết.
Vì thế hắn dứt khoát kéo khăn đen phủ trên khay ra.
Phía trên là một thủ cấp, bộ mặt thủ cấp kia có chút trẻ tuổi, lúc này không giống đã chết mà chỉ đang ngủ, bình tĩnh đứng trên khay, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, mở mắt nhìn thế gian biến đổi.
- Ào ào....
Sau khi cái khăn đen được kéo ra, tu sĩ khắp thiên hạ cùng đi về phía trước.
Mà cách đó không xa, Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, Lão tổ tông Vong Tình Đảo vội vàng phi thân đến, ngưng thần nhìn thủ cấp trên khay kia, Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh có chút lo lắng, nói:
- Thật sự là hắn, quả là hắn, một người như thế sao có thể trở thành Hắc Ám Ma Chủ, vì sao hắn phải tự diệt, vì sao không để lại vài lời cho chúng ta....
Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên lại trầm mặc, một lát sau mới lắc lắc đầu.
Nhìn mặt hắn dường như có chút thất vọng.
- Đường đường là người đứng đầu Thánh địa, lại... lại....
Lão tổ tông Vong Tình Đảo lại mang vẻ mặt tiếc nuối, thì thầm hồi lâu, cuối cùng hít sâu một tiếng.
Hai tay Bạch Du Nhiên Lang Gia Các bưng khay, cánh tay run rẩy, hắn cắn môi không nói một lời, môi đã cắn tới mức thấy máu nhưng vẫn trầm mặc không nói, im lặng nghe đám người xung quanh nghị luận, mắng mỏ.
Hắn chết lặng cầm thủ cấp phụ thân mình, tân nương tử bên cạnh lúc này chỉ có thể dùng sức nâng cánh tay hắn, dường như sợ hắn không thể chống đỡ.
Người trong thiên hạ đang nhìn Hắc Ám Ma Chủ, Phương Nguyên lại nhìn Bạch Du Nhiên.
Một lúc lâu sau hắn chỉ thở dài một tiếng, bàn tay vỗ vỗ trên đỉnh đầu Bạch Du Nhiên, sau đó tiếp nhận cái khay. Trên tay Bạch Du Nhiên không còn khay nhưng cánh tay vẫn thẳng tắp, trên mặt tràn ngập nước mắt.
- Đúng như lời lúc trước ta đã nói, Hắc Ám Ma Chủ đã đền tội!
Phương Nguyên giơ cao cái khay lên trời, nhìn chúng tu thản nhiên nói:
- Bất kể là ta hay là Thánh Nhân Tiên Minh, các vị đứng đầu Thánh địa đều đã xác minh, nếu các vị không tin có thể mời Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn tự mình tới kiểm nghiệm.
Vô số ánh mắt lần lượt nhìn về phía Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.
Mà Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn không hề lên tiếng, qua một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn không cam lòng, nhịn không được mở miệng, cười lạnh nói:
- Lang Gia Các...
- Lúc trước Lang Gia Các cũng không hề biết chuyện!