Chương 1689: Thái Cổ Đại Tiên giới (2)
Tu vi hiện giờ của nàng là Kim Đan, cũng vào lúc Thanh Dương Tông lớn mạnh đạt được không ít tài nguyên, vì thiên phú có hạn nên chỉ có thể lên tới Kim Đan, hiện giờ cũng là trưởng lão một phương trong Thanh Dương Tông.
Lúc này nàng tự mình tiến lên đây châm rượu cho hắn, vô cùng thành ý.
Phương Nguyên nhấp chén, gật đầu ra hiệu với Tiểu Kiều sư muội, nàng hé miệng cười rồi thối lui qua một bên.
Ở Thanh Dương Tông, thậm chí là năm đại Tiên môn Việt Quốc có không ít đệ tử cực kỳ sùng kính Phương Nguyên, dưới cái nhìn của họ, Phương Nguyên giống như thần tiên, lúc này có cơ hội nhìn thấy đều vây quanh, tò mò nhìn bọn họ nói chuyện.
Phương Nguyên nói một chút chuyện xưa với đám người Thanh Dương Tông chủ cùng các vị trưởng lão, còn có Tiểu Kiều sư muội, Mạnh Hoàn Chân trưởng lão, Lăng Hồng Ba trưởng lão, hỏi một chút về thân thế hiện giờ của Chu tiên sinh, lại thuận miệng đàm luận chút đạo pháp, giải đáp một số nghi vấn của Thanh Dương Tông, cũng viết lại một phần cuốn đạo pháp của mình ở đây rồi đứng dậy cáo từ, cũng chỉ để Lục Thanh Quan ra tiễn hắn.
Hiện giờ Lục Thanh Quan là đệ nhất tiểu bối Thanh Dương Tông môn, là người được công nhận kế thừa tông chủ tương lai, cũng là thiên tài xếp hạng thứ ba trong ngàn năm nay của Thanh Dương Tông. Phương Nguyên là người thứ nhất, danh hiệu thứ hai chính là vị Kiếm Si ngàn năm trước kia, tuy rằng vị Kiếm Si này chính tà khó phân biệt, rất nhiều người đều xem là lịch sử đen tối của Thanh Dương Tông, nhưng thiên tư của hắn lại không thể phủ nhận.
- Lục sư đệ, ta để lại cho ngươi một đạo pháp, ngươi có thể tìm hiểu, phát triển tu hành, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ đầy đủ đạo lý, như vậy đợi tới khi ngươi hiểu rõ cảnh giới Nguyên Anh, không có cơ hội Hóa Thần, cho dù ngươi không làm được, dựa vào mặt mũi Thanh Dương Tông, ta cũng sẽ trở về núi một chuyến, giúp đỡ ngươi đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đó là nhân quả sau này.
Phương Nguyên chậm rãi đi tới trước nói với Lục Thanh Quan.
- Ta sẽ nhớ kỹ lời này của Phương trưởng lão, đại ân đại đức này Thanh Quan ghi nhớ trong lòng, mãi không dám quên!
Lục Thanh Quan nghe xong vô cùng vui miệng, ngay lập tức đồng ý.
Dù sao cảnh tượng trước đó Phương Nguyên giành được thiên đạo Hóa Thần, sau đó lại điểm hóa cho đại đệ tử, trở thành người thứ hai giành được thiên đạo Hóa Thần, người trong thiên hạ nhìn thấy đều động tâm.
Hiện giờ Lục Thanh Quan có thể dựa vào tảng đá không trọn vẹn lĩnh ngộ tới cảnh giới Thần Anh đã là chuyện kỳ tích, nhưng dù như thế vẫn không dám hy vọng xa vời với Hóa Thần, lời nói của Phương Nguyên bảo đảm ban cho hắn tạo hoá có thể Hóa Thần, nếu như hắn không có tâm thái bình an thì trực tiếp quỳ xuống tạ ơn.....
- Chúng ta vốn có tình đồng môn, không cần khách khí như vậy!
Phương Nguyên lắc đầu, lại nói:
- Ta lại có việc muốn hỏi ngươi, ngươi ngộ được cái gì trong tảng đá không trọn vẹn kia?
Lục Thanh Quan do dự một chút liền nói:
- Việc này Tông chủ đã nhiều lần hạ lệnh cưỡng chế bắt ta không thể nói với người ngoài, nhưng Phương trưởng lão không phải người ngoài, cũng từng nhìn thấy tảng đá kia, cũng không cần giấu diếm. Phương trưởng lão, ngươi cũng biết khi ta luyện khí đã từng khiến hai mắt bị thương, trở thành người mù trong thời gian rất dài?
Phương Nguyên gật đầu, tất nhiên nhớ rõ chuyện này.
Trên thực tế, cho dù hiện giờ hai mắt Lục Thanh Quan đã tốt, nhưng vẫn theo thói quen che hai mắt.
Lục Thanh Quan nói:
- Hai mắt ta lúc trước bị mù không thể nhìn thấy, nhưng ta không cam lòng, vẫn luôn tu luyện tâm nhãn thần thông, loại thần thông đó ta vô tình có được, lúc đầu cũng chỉ muốn thay thế hai mắt của mình mà thôi, nhưng không ngờ tâm nhãn thần thông kia mạnh ta tưởng tượng, đến nỗi sau này tuy rằng ta dựa vào cơ hội Trúc Cơ chữa trị hai mắt vẫn luôn tu luyện. Chuyện này, bởi vì ta lo sẽ rước phải nhiều phiền toái không cần thiết nên vẫn gạt mọi người, hy vọng Phương trưởng lão thứ tội.
Phương Nguyên gật đầu, đây là một chuyện vô cùng bình thường trong Tiên môn.
Trong giới tu hành có rất nhiều truyền thừa, cũng có nhiều truyền thừa bị đứt đoạn, nói không chừng có đệ tử nào đó có thể dựa theo một cuộn giấy tàn, một giới chỉ, hoặc một cây chổi nào đó có được may mắn, mà bởi vì không biết may mắn này là phúc hay họa nên đại đa số mọi người đều lựa chọn giấu diếm, mãi tới khi mình có đủ nội tình hoặc thực lực mới có thể công khai khắp thiên hạ.
Ngay cả bản thân cũng từng có một Thiên Diễn Thuật tới giờ vẫn chưa ai từng thấy.
Trong thời gian đó cũng có vài lần hắn muốn nói về bí mật của Thiên Diễn Thuật này với người bên ngoài, nhưng không hiểu sao mỗi lần định nói ra đều tâm huyết dâng trào, cảm nhận được một loại hung hiểm mờ ảo, lời nói tới cửa miệng liền nuốt lại vào trong.
- Ta tu luyện Tâm Nhãn kia rất lâu, ngay từ đầu ta vô cùng kinh ngạc với uy lực của thần thông này, cho rằng nó có năng lực thông thiên triệt địa. Hiện giờ nghĩ tới cũng chỉ có thể giúp thần hồn lớn mạnh, nhìn thấy mọi thứ, thậm chí có thể trực tiếp liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra sơ hở thần thông của tu sĩ cảnh giới Kim Đan, phẩm cấp của nó có lẽ là Thần Quyết trung giai, nhưng khi ta tu luyện càng sâu vào trong..
Hắn cười cười nói:
- Ta có thể phát huy ra uy lực không hề thua kém Thần Quyết cao giai!
Phương Nguyên gật đầu, Lục Thanh Quan đích thật có thể được xem là một thiên tài.