Chương 1690: Ba roi (1)
Lục Thanh Quan tiếp tục nói hết không giữ lại:
- Mãi tới khi ta được Tông chủ lựa chọn, cho ta có cơ hội quan sát tảng đá không trọn vẹn này, ta mới phát hiện tác dụng kỳ diệu của Tâm Nhãn thần thông. Lúc đầu ta nghiêm túc mở khăn đen trên mắt, xem xét tảng đá kia hơn nửa tháng vẫn không có thu hoạch gì, mãi tới một ngày ta bịt kín hai mắt chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên thông qua Tâm Nhãn thần thông thấy được tảng đá kia, bản thân liền giống như rơi vào thế giới kia, thấy được cảnh tượng rộng lớn....
Phương Nguyên nghe xong trong lòng khẽ động:
- Đó là cảnh tượng gì?
Lục Thanh Quan trầm mặc một lát, dường như có chút lo lắng, một lát sau mới nói:
- Tiên giới!
Phương Nguyên quay người nhìn về phía hắn.
Lục Thanh Quan ngẩng đầu, trên mắt che khăn đen nhưng Phương Nguyên vẫn cảm giác được ánh mắt hắn đang nhìn mình, nói:
- Ta xác định bản thân nhìn thấy Tiên giới, ta thấy có Tiên nhân giảng đạo, có Thần nhân diễn pháp, cũng thấy được Yêu Ma đột kích, Tiên nhân nghênh chiến, huyết nhiễm Tiên Sơn. Mãi tới khi thần hồn ta không chịu nổi mới bị ép rời khỏi cảnh tượng kia, dường như là một giấc mộng, ta rời khỏi cảnh tượng hầu như đã quên hết mọi chuyện, nhưng dấu vết Tiên nhân giảng đạo diễn pháp trong mộng vẫn lưu lại trong lòng!
Hắn nói tới chỗ này liền khẽ ngưng thần:
- Đúng là dấu vết này khiến tu vi ta tăng mạnh, cũng vì một giấc mộng kia khiến ta vô cùng xác định, Thái Cổ Đại Tiên giới trong truyền thuyết thực sự tồn tại.... bởi vì ta đã từng tới đó!
- Đại Tiên giới?
Phương Nguyên nghe Lục Thanh Quan nói ra mà ngẩn người, thật lâu không nói.
Lục Thanh Quan rất thành thật, không có ý giấu diếm mọi chuyện, Phương Nguyên cũng có thể nhận ra hắn có che dấu hay không, nhưng hắn cũng chỉ có thể nói với mình những điều này, lại không nói rõ lúc trước mượn nhờ khối đá kia của Thanh Dương Tông tìm hiểu được gì. Mọi thứ như một giấc mộng, thấy được rất nhiều cảnh tượng, nhưng sau khi tỉnh lại liền không cách nào lưu lại những cảnh tượng trong mộng này vào thức hải, chỉ lưu lại dấu vết Tiên nhân giảng đạo, mà dấu vết này lại khiến tất cả tu vi thần thông của hắn tăng mạnh.
Nghe xong tất cả Phương Nguyên cũng không thể nói ra được gì, chỉ có thể cẩn thận cân nhắc một chút, nói với Lục Thanh Quan:
- Lục sư đệ, kỳ ngộ này của ngươi vô cùng huyền bí, ta cũng không thể tìm ra được đạo lý bên trong. Nhưng ta cũng nói thẳng, dường như khí cơ trên người ngươi có thứ gì đó khiến ta cũng phải sợ hãi, ta không biết là tốt hay xấu, nhưng đối với ngươi mà nói, tốt nhất vẫn nên tìm hiểu nhiều đạo thư hơn, lĩnh ngộ đạo lý, như vậy con đường tu hành mới có thể vững chắc, ngàn vạn lần không thể đắm chìm bên trong, ngược lại sẽ mất căn bản!
Lục Thanh Quan nghe hắn nói liền ngẩng người, gật đầu đồng ý.
- Ta sẽ nhớ kỹ lời nói của Phương Nguyên sư huynh!
Phương Nguyên biết rõ tính tình hắn thận trọng cũng không nói thêm, hai người chắp tay thi lễ liền tách ra ở bên ngoài điện.
Hiện giờ tiến tới nghênh đón hắn xuất quan cũng đã từng chào hỏi, kết thúc cấp bậc lễ nghĩa, hắn cũng tự mình suy nghĩ về tảng đá kia, sau đó rời khỏi núi. Vân Chu dưới sự giao phó của hắn đã sớm chờ ở sườn núi, thấy Phương Nguyên liền tiến tới bẩm báo nói đã chuẩn bị tốt, Phương Nguyên gật đầu với hắn, tiếp nhận giấy mãng, tự mình đi tới Lang Gia Các phúng viếng.
Hiện giờ dù sao Vấn Đạo Sơn cũng là tiên yến, không khí vui vẻ, nhưng Lang Gia Các lại là một nơi bi thương.
Lang Gia Các chủ thân bại danh liệt, thân gặp nạn chết đi, sau khi Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh kiểm tra qua thủ cấp của Hắc Ám Ma Chủ liền không nói gì thêm, lặng lẽ trả lại cho Lang Gia Các, tất nhiên Lang Gia Các sẽ xây lên mồ yên mả đẹp.
Thánh địa vốn đứng đầu một phương sụp đổ chính là chuyện lớn, sợ cả giới tu hành đều phải kinh động, chư thiên đưa tiễn, nhưng vị Lang Gia Các chủ này làm ra chuyện khiến thiên hạ không chấp nhận, suýt nữa kéo theo Lang Gia Các chôn cùng, cho nên Lang Gia Các không thể gióng trống khua chiêng xử lý tang sự cho hắn, thậm chí không nói rõ với bên ngoài, chỉ đóng cửa lặng lẽ xử lý.
Ngay cả mấy vị cố nhân cũng chỉ có thể lặng lẽ tới cửa đưa tiễn một đoạn đường.
Loại chuyện này nghe thì bi thương, nhưng cẩn thận ngẫm lại trách được ai?
Sau chuyện Lang Gia Các có Hắc Ám Ma Chủ, bảo toàn được đạo thống của hăn cũng là một chuyện vô cùng may mắn.
Cỡi mây tới trước sơn môn, Phương Nguyên bước xuống khỏi đám mấy đã thấy Ô Mộc tiên sinh chờ ở chỗ này, sau đó dẫn hắn tiến vào Lang Gia Các, chỉ thấy phía trước tiểu lâu sâu trong Lang Gia Các có một linh đường nho nhỏ, Bạch phu nhân và Bạch Du Nhiên cùng với thê tử mới của Bạch Du Nhiên đang quỳ gối ở một bên linh đường đưa tiễn, bên ngoài treo mấy đèn lồng màu trắng, thiên địa tối đen.
Vì không để tang sự gây ra động tĩnh quá lớn khiến người ngoài chê cười, người hầu cùng gia tướng khắp Lang Gia Các đều không mặc đồ hiếu, chỉ có người nhà mặc mà thôi, đừng nói là Thánh địa, cho dù là nhân gian phàm tục cũng sẽ không tồi tệ như vậy.
- Bất kể thế nào ta cũng kính trọng học thức của ngươi, tới thắp một nén hương!
Phương Nguyên thả giấy mãng xuống, tiếp nhận một nén hương từ trong tay Ô Mộc tiên sinh tiến lên cắm ở trong lư hương.
Ở trong này có thể nhìn thấy bốn năm cây hương ít ỏi, chắc là đám người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Lão tổ Vong Tình Đảo đến kính viếng.