Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1690 - Chương 1691: Ba Roi (2)

Chương 1691: Ba roi (2)
Vào thời điểm này cũng chỉ có bọn họ không để ý tới sự chê cười của thiên hạ, tới tiễn cố nhân một đoạn đường.

- Tiên sinh!

Bạch Du Nhiên vẫn trầm mặc quỳ gối bên cạnh, chậm chạm hành lễ với người tới dâng hương, mãi tới khi Phương Nguyên tiến tới dâng hương hắn mới đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, nức nở nói:

- Tiên sinh, ta và phụ nhân gặp nhau không lâu, nhưng ta có thể cảm giác được người không phải kẻ xấu, phụ thân bị người trong thiên hạ bức tử, bọn họ còn khiến ta đi ra ngoài tự mình dâng thủ cấp của phụ thân, lòng ta rất thống khổ. Ta vô cùng thống hận, ta không biết mình nên làm thế nào, ta.... ta muốn báo thù cho phụ thân!

Phương Nguyên bỗng nhiên đi tới, lạnh lùng nhìn Bạch Du Nhiên.

Bạch Du Nhiên mạnh miệng trong mắt lộ vẻ thống khổ và hận ý, còn vẻ mê mang vô tận.

Bạch phu nhân thấy bộ dạng của hắn, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng nàng lại không biết phải khuyên bảo thế nào.

Phương Nguyên nhìn hắn một lúc lâu mới quát khẽ:

- Vân Chu, mang roi tới!

Vân Chu phía sau Phương Nguyên khẽ lắc đầu, đành chạy tới rừng trúc bên cạnh tước ra một cây roi trúc, đưa tới tay Phương Nguyên. Phương Nguyên cầm roi trúc ba roi trong tay, nhìn về phía Bạch Du Nhiên nói:

- Phụ thân ngươi đã từng gặp ta trong Thần Ma Cung, đạo của hai người chúng ta khác nhau, hắn không chút lưu tình giết ta, nhưng hắn lại nói bản thân thiếu ta một nhân tình, vì thế đã nói rất nhiều!

- Nhân tình này chính là vì ta đã từng dạy ngươi!

Phương Nguyên trầm mặc một chút, nói:

- Hắn là phụ thân của ngươi, vốn nên dạy ngươi, nhưng hắn vì đạo của mình mà rời xa các ngươi, cho nên người dạy ngươi mới có thể là ta. Phụ thân ngươi nếu thừa nhận nợ ta một nhân tình, như vậy nói rõ hắn cũng đồng ý cách ta dạy ngươi!

Hắn nói xong, Bạch Du Nhiên liền nâng tay lên.

Bạch Du Nhiên đã có tu vi Nguyên Anh, người cũng đã lớn, lúc này trong lòng thống khổ mê mang, nhưng nhìn thấy ánh mắt Phương Nguyên vẫn theo bản năng giơ tay lên, giống như lúc còn rất nhỏ, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn có rất nhiều điều không phục. Khi còn bé hắn bị Phương Nguyên đánh liền không phục, mà loại không phục lúc này hoàn toàn khác với trước đây.

- Mấy ngày hôm trước phụ thân ngươi xuất hiện ở Thiên Điện, hắn trợ giúp ta thôi diễn đạo thư, kinh tài tuyệt diễm, khiến ta vô cùng bội phục. Nếu không có hắn, ta thôi diễn đạo thư sẽ không thuận lợi như vậy, cho nên bất kể là dựa vào hắn hay dựa vào tình nghĩa sư đồ lúc trước của chúng ta, ta đều phải dạy dỗ ngươi một trận, cũng làm ngay trước mặt phụ thân của ngươi để hắn yên tâm rời khỏi thế gian này....

Vừa nói Phương Nguyên vừa nâng roi lên, đánh mạnh xuống một roi.

- Ba!

Bàn tay Bạch Du Nhiên lập tức đỏ bừng, cả người đều sợ run nhưng vẫn cố nén.

Phương Nguyên muốn dùng roi đánh hắn, hắn không dám vận chuyển pháp lực chống cự, quan trọng là thời điểm Phương Nguyên đánh một roi này đã vận chuyển thần uy pháp tắc nào đó, trực tiếp đánh vào phía trên thần hồn hắn, với tu vi của hắn cũng khó chịu được loại cảm giác đau đớn này.

- Một roi này dạy ngươi nhận rõ đạo lý!

Phương Nguyên lạnh lùng nói:

- Phụ thân ngươi rốt cục là người thế nào, hiện giờ ta cũng không thể nói rõ, nhưng chuyện hắn làm, thật sự đã khiến rất nhiều người chết, hắn tự sát tạ tội cũng là ý của hắn, người trong thiên hạ muốn một công đạo cũng không hề sai. Ngươi bởi vì cái chết của phụ thân mà thống hận thiên hạ, thậm chí muốn báo thù với người trong thiên hạ, đó là sai, cho nên ta phải đánh ngươi!

Bạch Du Nhiên cắn môi, hai tay vẫn đưa thẳng tắp.

Phương Nguyên nâng roi lên, lần thứ hai đánh mạnh xuống, lòng bàn tay Bạch Du Nhiên liền sưng đỏ.

Nghe được một roi vang dội kia, Bạch phu nhân không nhịn được quay đầu đi, mặt đầy nước mắt.

Thê tử mới cưới của Bạch Du Nhiên lại có chút không đành lòng, dường như muốn nhảy dựng lên ngăn cản, nhưng nghĩ tới lời nói của cha chồng trước khi chết liền biết không nên, chỉ có thể cúi đầu, luôn tự dặn chính mình không thể hận Phương Nguyên, phải hiểu hắn.

- Một roi này là dạy ngươi biết nhận thức đúng sai!

Phương Nguyên nói với Bạch Du Nhiên:

- Con đường của phụ thân ngươi đi đơn giản là khác với ngoại nhân, nhưng rốt cục là xấu hay tốt vẫn không biết rõ. Ngươi lại dám kế thừa con đường của hắn trong tình trạng chưa biết rõ về nó, bản thân chính là một kẻ hồ đồ, chuyện này ngươi sau này đừng có mơ, ta sẽ đi nhìn con đường của hắn, nếu là tà đạo ta sẽ trực tiếp huỷ diệt!

Bạch Du Nhiên đã cắn môi tới chảy máu, nhưng bàn tay vẫn đưa ra thẳng tắp.

Hắn cố nén đau đớn chạm tới thần hồn kia, thanh âm khàn khàn nói:

- Tiên sinh, nếu con đường cha ta lưu lại là đúng?

Phương Nguyên xuất thần một chút mới nói:

- Vậy ta sẽ trực tiếp kế thừa, không tới phiên ngươi!

Bạch Du Nhiên bỗng nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp nhìn Phương Nguyên, dường như không biết nên nói cái gì.

- Nhưng sẽ là không đúng!

Phương Nguyên lắc đầu nói:

- Bất cứ lúc nào, có ý niệm huỷ diệt thế gian trong đầu đều là sai trái!

Dứt lời hắn liền đánh một roi thứ ba vô cùng mạnh.

Bạch Du Nhiên lung lay sắp đổ nhưng vẫn mạnh mẽ quỳ thẳng tắp, chỉ thấy trong ánh mắt Phương Nguyên tràn ngập nước.

- Roi thứ ba là dạy ngươi có trách nhiệm!
Bình Luận (0)
Comment