Chương 1693: Bi văn từ trên trời rơi xuống (2)
Nếu như tính thêm một khối ở chỗ Kiếm Ma, vậy có thể xem là chín khối.
Bạch phu nhân không nghi ngờ, tiếp tục nói:
- Ta cũng từng xem bi văn này, đều là văn tự từ rất xa xưa, người trên thế gian nhận biết không nhiều, nhưng phu quân ta cũng là người có tài học, hắn dốc lòng tìm hiểu nhiều năm, rốt cục dịch ra được một chút nội dung, từ đó hắn không còn sự trong sáng ngày xưa, thay vào đó lại là buồn bã. Sau đó hắn rất ít khi ở lại Các chủ, chạy ra bên ngoài, ta hỏi hắn đi đâu hắn cũng rất ít khi nói ta biết, trước mặt người ngoài đều là dáng vẻ dạo chơi khắp nhân gian….
Phương Nguyên nghe xong trong lòng có chút kinh ngạc.
Văn tự trên tấm bia đá chính là chữ triện cổ đã sớm thất truyền trong nhân gian, khắp thiên hạ cũng không có mấy người biết, vậy mà Lang Gia Các có thể dựa vào học thức của mình dịch được một vài nội dung trong đó, phần tài học này thật khiến người khác sợ hãi…
…. Bản thân cũng từng nhìn thấy một vài nghiên cứu về chữ triện cổ trên một số điển tịch xưa, nói không chừng chính là xuất xứ từ trong tay Lang Gia Các chủ.
Hắn hơi trầm ngâm nói:
- Những bi văn kia giờ còn không?
Bạch phu nhân ngẫm nghĩ, lại nói:
- Ta thay phu quân thu dọn Thư Các, từng thấy bi văn, nhưng lại không thể dịch ra nội dung trên đó!
Phương Nguyên nói:
- Ta chỉ cần nhìn thấy bi văn là được!
Bạch phu nhân lắc đầu nói:
- Bi văn kia tối nghĩa khó khăn, sợ rằng tiên sinh không thể nhìn ra được!
Phương Nguyên gật đầu nói:
- Ta từng được một dị nhân truyền thụ chữ triện thượng cổ này.
Bạch phu nhân nghe xong cũng có chút kinh ngạc, lúc này mới đứng dậy dẫn Phương Nguyên đi tới sau tiểu lâu tinh xảo. Trong thanh trúc nước chảy thấp thoáng có một Thư Điện, bên ngoài nhìn như không lớn, cũng không đẹp đẽ quý giá, lại mang theo chút tinh xảo từ xa xưa. Hiện giờ đá trước điện đã cũ, cỏ dại mọc thành bụi, thoạt nhìn như đã lâu không ai tới dọn dẹp khiến đại điện này có chút hoang vu.
Bạch phu nhân áy náy nói:
- Phu quân ta có một câu cửa miệng, cỏ dại cũng là sinh linh, không dễ gì mọc ra từ trong kẽ đá, hắn kính nể cỏ dại không cam lòng với vận mệnh này, cho nên không cắt bỏ, lâu dần khiến nơi này trở nên hoang vu, tiên sinh đừng trách!
Phương Nguyên thở dài:
- Người ngay cả cỏ dại cũng kính trọng, sao có thể một lòng muốn huỷ diệt thế gian?
Vào được bên ngoài Thư Điện liền thấy phía trước quét dọn vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn khác với bên ngoài hoang vu, hiển nhiên là Bạch phu nhân thường xuyên lại đây. Trong điện bố trí đơn giản, chỉ có một phương bồ đoàn, một tràng kỷ nhỏ, phía trên đặt bứt giấy và nghiên mực, còn có một bầu rượu cùng hai chén nhỏ, mà xung quanh lại dựng hàng loại giá sách cực kỳ cao lớn, phía trên đều là những điển tịch dày cộm nặng nề.
Bạch phu nhân mời Phương Nguyên ngồi phía trước, bản thân lại lấy ra một thạch hạp nhỏ dưới giá sách, dùng pháp lực cởi bỏ phong ấn phía trên, sau đó đặt tráp trước mặt Phương Nguyên. Phương Nguyên mở ra liền thấy bên trong có trang giấy cũ kỹ.
Phía trên trang giấy này là nét chữ Tiên Minh, chính là bi văn trên đá.
Lúc trước mấy đại Thánh địa tranh đấu gay gắt, che dấu tấm bia đá thần bí kia, không dễ dàng để đối thủ nhìn thấy, nhưng dù sao Lang Gia Các chủ cũng giàu nứt đá đổ vách, lấy các loại điển tịch ra trao đổi mới lấy được bi văn trên tấm bia đá về đây. Ánh mắt Phương Nguyên đảo qua liền thấy trong tráp này là hai tờ giấy cũ, chắc là do Lang Gia Các chủ đổi được từ chỗ Tiên Minh cùng các đại Thánh địa.
Hắn từng nghe Lạc Phi Linh nói, từng có người nhìn thấy một tấm bia đá ở Côn Lôn Sơn, nhưng trải qua thảm hoạ ngàn năm trước, tấm bia đá kia chẳng biết đã đi đâu. Mà ở các Thánh địa khác, Cửu Trọng Thiên có một khối do tổ tiên truyền lại, Tiên Minh nắm giữ một khối, Đông Hoàng Sơn cũng có một khối, theo lý mà nói bi văn Lang Gia Các chủ nắm giữ phải nhiều hơn, nhưng chỉ có hai.
Ra hiệu với Bạch phu nhân, ý bảo mình phải nghiên cứu một lúc, Bạch phu nhân nhận lời, lặng lẽ rời khỏi Thư Điện.
Phương Nguyên xoay chuyển giấy cũ, từ phía sau nhìn lại, nghiêm túc nghiên cứu.
Hắn từng được Lão Quy Nam Hải truyền thụ chữ triện thượng cổ, tuy rằng lúc ấy hắn tìm hiểu chữ triện này chủ yếu vì lĩnh ngộ trận đạo trong Tam Sinh Trúc Thư. Nhưng cũng nhờ thế mới nắm giữ được rất nhiều chữ triện thượng cổ, hiện giờ tuy cố hết sức mới có thể đọc chữ trên bi văn này, nhưng cũng có thể hiểu được nội dung, đọc từng câu từng chữ, sắc mặt dần dần trở nên nặng nề.
- Xưa có một lão đánh cá ở Nam Hồ, ẩn cư đào lâm, gặp một suối tuyền như ngọc, bên trong có cá chép vàng, bắt ăn liền thông hiểu đạo lý của đại đạo, bái tạ thiên hạ… rời núi kết bạn. Ngồi xuống nói suông, thua kém bạn bè, không cam lòng lại tới bắt một con ăn tiếp, lại ra khỏi núi, bạn bè không địch lại, cảm thụ đạo lý này sâu sắc, vô cùng tôn trọng…. trong lòng vui mừng chạy khắp bốn phương, người người kính nể, thành tựu tới Đế, tọa trấn Thiên Nam….chính vì quá nhiều chuyện, bản thân cảm thấy mệt mỏi, suy nghĩ về cá chép vàng liền muốn câu tiếp, không câu được…… liếc mắt thấy cá chép trong suối liền nhảy vào, tự hoá thành một cá chép vàng… Ô hô ẩn sĩ, tâm tham sinh niệm mà gặp hoạ, một tội này, hậu nhân không ai thông cảm!