Chương 1694: Chuyện đầu tiên sau khi phong Thánh (1)
Tuy rằng có một đoạn chữ Phương Nguyên không hiểu, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng xem hiểu ý của bi văn, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Chữ viết trên bi văn này lại là một câu chuyện nho nhỏ không biết thật giả.
Chính là nói về một lão tẩu ở Nam Hồ, tính tình hiền lành, không muốn tranh đấu với người liền trốn vào Đào Lâm, trong lúc vô tình phát hiện một quái tuyền có nước suối như ngọc, bên trong có cá chép vàng bơi lội, sau khi hắn bắt một con ăn liền ngộ ra đại đạo, biết rõ đây là một may mắn lớn liền bái tạ thiên địa rời đi, Từ đó về sau tu vi tăng mạnh, nhưng lúc luận đạo với bằng hữu vẫn cảm giác mình có chút không bằng liền lại đi tới ăn thêm một con, tu vi tăng mạnh, đánh bại hết rất nhiều cao thủ, bởi vậy không hề ẩn cư mà xưng bá một phương.
Nhưng nếu xuất thế sẽ luôn có rất nhiều chuyện tìm tới cửa, lâu dần cảm giác năng lực bản thân không đủ, mỗi lúc như thế lại đi thả câu, lúc đầu đều có thể bắt được cá chép vàng, công lực tăng mạnh, nhưng dần dần lại phát hiện không thể câu được cá chép vàng nữa, cố tính không chịu nổi, trong lòng sốt ruột liền tiến vào trong nước suối để bắt, nhưng vừa vào suối, bản thân lại hoá thành một cá chép vàng.
Không những không câu được cá chép vàng, ngay cả bản thân cũng thành một con trong đó.
Phương Nguyên nhìn thấy nội dung nhất thời có chút mờ mịt, không biết có phải mình sai lầm không.
Bi văn thần bí xa xưa như vậy lại lưu giữ một chuyện nhỏ như thế làm gì?
Tính tình hắn kiên nhẫn, lại nhìn về phía bi văn thứ hai:
- Dương Thành Đế Uyên, hoàng tử Nam Dương Tiểu Quốc, phụ thân sau khi săn bắn chết đi, kế vị, thiên hạ thái bình, dân sinh ấm no. Gặp Tiên nhân đi dạo liền bái lạy cầu tiên, tiên bảo vô duyên, xin trả…. Uyên trở về cung vô cùng tức giận, hạ lệnh phá huỷ. Tiên nhân giận khiến tuyết rơi đầy quốc. Uyên giận quá phá huỷ miếu thờ Tiên nhân, phá hư pháp thân, Tiên nhân sai Đồng nhân tới trước điện, quát mắng vô lễ, Uyên bảo khi quân phạm thượng, chém ngay trước điện. Tiên nhân tự mình tới Nam Dương hủy nước này, đoạt ngôi vị, Nam Dương không còn!
- Một lần tức giận làm hại cả một nước, tội này hậu nhân không thể tha!
……………
Phương Nguyên chậm rãi xem xong, trong lòng kinh ngạc không thể hình dung.
Đây không phải là người tìm đường chết sao?
Là một tiểu quốc giàu có, chỉ bởi vì Tiên nhân nói hắn vô duyên với Tiên đạo liền về trong cung viết thư mắng Tiên nhân, Tiên nhân cho tuyết rơi trong nước, cảnh cáo hắn, hắn lại phá huỷ miếu thờ cùng pháp thân của Tiên nhân, Tiên nhân cho Đồng nhân hạ xuống gặp mắng hắn, hắn lại tập kết đại quân chém chết Đồng nhân của của Tiên nhân, cuối cùng rơi vào kết cục nước mất người vong, đây chẳng phải là bị người khác chê cười sao?
Việc nhỏ như vậy sao lại ghi trên bi văn này?
Trong tay cầm hai tờ giấy cũ, Phương Nguyên lật qua lật lại, nhìn rất nhiều lần.
Hắn càng xem càng khó hiểu, nhưng lại không nhìn ra một số chuyện có thể giải đáp nghi vấn của mình từ trong những bi văn.
Rõ ràng trên bi văn này chỉ thuật lại một số chuyện nhỏ, hoặc có thể nói là chuyện ngu xuẩn.
Hắn chưa từng nghe người cùng vật ở bên trong, hiển nhiên cũng không phải đại nhân vật lưu danh sử sách gì.
Phía trên bi văn thần bí này vì sao lại lưu giữ chuyện tích của họ?
Chẳng lẽ đại kiếp nạn diệt thế ba ngàn năm mới có một lại liên quan tới việc nhỏ này?
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, lại nghĩ tới tấm bia đá mình từng nhìn thấy.
Hắn từng tới bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim Gia, nhìn thấy một tấm bia đá, nội dung trên tấm bia đá kia cũng không rõ ràng như hiện giờ, ngược lại tràn ngập nội dung khiến người khác kinh sợ, như “Nhân gian mười tội”, “Tuyệt đồ”, “Vô quy”, “Thiên Nhân vách tường” … lúc đó hắn miễn cưỡng chỉ nhận biết một số, trong lòng liền cảm giác sợ hãi.
Nhưng tấm bia đá kia hoàn toàn khác với bi văn hiện giờ mình thấy, nhưng chất liệu lại gần như nhau, sao lại không đồng nhất như thế?
Còn có khối đá ở Thanh Dương Tông, dường như trải qua một giấc mộng lớn, giống như nghe được Tiên nhân giảng đạo, cũng thấy Thiên Ma bên ngoài đột kích, thảm sát vô số, phía trên tấm bia đá kia của hắn rốt cục ghi lại nội dung gì?
………..
Về lời nói trước đây của Bạch phu nhân, sau khi Lang Gia Các chủ nhìn thấy bi văn này, tính tình liền thay đổi lại càng khiến Phương Nguyên khó hiểu, ít nhất là từ trên vài bi văn Lang Gia Các chủ lưu lại này, hắn không nhìn ra được nguyên nhân gì khiến tính tình con người thay đổi, trừ phi nội dung ghi trên bi văn mà Lang Gia Các chủ nhìn thấy không phải nội dung hắn nhìn thấy.
Điều này dường như hợp lý hơn….
Ngồi một lúc Phương Nguyên liền lấy túi Càn Khôn ra, lục lọi một lát lấy ra một bi văn.
Bi văn này là do hắn lấy từ chỗ Lão Quy Nam Hải, lúc trước Phương Nguyên phát hiện bên cạnh Lão Quy Nam Hải có một tấm bia lớn, mà tấm bia đá kia vô cùng lớn, hắn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể lấy bi văn ra, hiện giờ bi văn này đang ở trong túi càn khôn của hắn, trước đây hắn hiểu biết ít về chữ triện thái cổ nhưng chưa từng nghiên cứu.
Hiện giờ có được ba bi văn hắn liền lấy ra nghiêm túc nhìn.
- Xưa ở Sầu Ba Hải Nam Hải có một hòn đảo gọi là Quỳnh Hoàn…. Bên trong có hai tiên đạo hạnh thâm hậu, muôn đời không có con, tâm đầu ý hợp, thế gian chưa từng có người, trải qua ba ngàn năm u lãnh trên đảo, Quỳnh tiên thu nhận một đồ tên Yếm, khéo leo, vô cùngmừng rỡ. Hoàn tiên nhìn thấy lại không nhìn.