Chương 1702: Vô cùng kinh hãi (1)
Nghe được những lời này, Phương Nguyên lập tức hiểu ra.
Hắn hiểu lo lắng cuối cùng của Hắc Ám Ma Chủ, cũng hiểu được tai họa ngầm từ trong lời nói của Lữ Tâm Dao.
Trong nháy mắt hắn cảm giác trong lòng sinh ra một chút hoảng sợ khó hiểu.
Mà loại cảm giác hoảng sợ này, hắn vốn tưởng sẽ không bao giờ xuất hiện trong lòng mình.
- Kiến hôi….
Trong lúc vô số ý niệm xuất hiện trong đầu hắn, bỗng nhiên một tiếng quát khẽ nặng nề vang lên trong hư không, tượng Độ Kiếp Nê Ngẫu kia đột nhiên mở hai mắt, ý thức ngủ say của hắn bị Phương Nguyên phát hiện, lại nghe thấy những lời Lữ Tâm Dao nói với mọi người, rốt cục tượng Độ Kiếp Nê Ngẫu này không còn ý đồ giấu diếm, trực tiếp thức tỉnh, nặng nề mở miệng hét lớn.
Từng tầng đất sét trên người hắn bong ra từng mảnh, thạch kiếm bên người được rút ra.
- Rầm rầm…
Thanh âm đất đá rơi xuống, hắn đột nhiên xoay người hung hăng chém một kiếm về phía đầu Phương Nguyên.
- Lại dám dò xét bí mật chuyển sinh của bổn tọa?
Giọng nói cuồng bạo thâm trầm, một kiếm kia dẫn động vô tận pháp tắc, trong Ma Tức Hồ to lớn đột nhiên hóa thành lốc xoáy mấy trăm dặm vô cùng lớn, tất cả Ma Tức Hắc Ám đều theo một kiếm này của hắn tụ lại một chỗ, giống như cả Ma Tức Hồ đều thành lĩnh vực của hắn, sức mạnh cuồng bạo hỗn loạn khó có thể hình dung, như trời nghiêng núi lở, hung hăng chém về đầu Phương Nguyên.
Một khi tỉnh lại từ đại mộng vạn năm sẽ phải rút kiếm giết người!
Dưới thế công cuồng bạo này, mèo trắng hét một tiếng liền bỏ chạy.
Giao Long cũng nhanh chóng chạy trốn sau một khối nham thạch.
- Xin hỏi hiện giờ tiền bối có còn là người không?
Chỉ có Phương Nguyên sau khi sắc mặt thay đổi cũng sinh ra một chút kinh sợ, liền tiến lên nghênh tiếp, trầm giọng hét lớn.
- Người! Ha ha!
Tuonejg Ma Ngẫu kia cười lạnh:
- Chúng ta niết bàn chuyển sang kiếp khác sẽ thành Thần tộc!
Thời khắc một tiếng hét lớn này vang vọng khắp nơi, một kiếm kia cũng như khai thiên lập địa chém tới trước mặt Phương Nguyên.
Vào lúc này Phương Nguyên cũng chỉ có thể cắn chặt răng, hai tay áo vung lên giữa không trung, một dòng sông ánh sáng vắt ngang phía chân trời, giống như sơi tơ vô cùng lớn quấn quanh người hắn, pháp tắc bên người biến hóa vô tận, đủ loại dị tượng xuất hiện nghênh đón một kiếm Ma Ngẫu kia chém tới. Lôi Kiếm tương giao, một hình cung khuếch tán khắp nơi, chia thiên địa thành hai nửa.
- Nhân gian sao lại có nhiều tai nạn như vậy?
Phương Nguyên tiếp một kích này, sắc mặt vô cùng nặng nề, thậm chí có chút tức giận đau thương.
- Kiếp trước ngươi vốn là anh hùng, được hậu nhân kính ngưỡng, vì sao trong lòng lại mang mầm tai họa?
Đối mặt với Ma Ngẫu đã thức tỉnh, Phương Nguyên ra sức chống lại thế công của hắn, trầm giọng quát chói tai.
Trong lòng hắn sinh ra một chút tư vị khó có thể nói thành lời.
Cảnh này khiến hắn vừa giận vừa buồn, như vừa có sát khí vô tận, lại giống như bất lực.
- Kiếp trước anh hùng? Ha ha!
Ma Ngẫu kia nghe được lời Phương Nguyên, ma niệm khuấy động khắp nơi, trong cười lạnh mang theo sức mạnh to lớn khôn cùng nói:
- Kiếp trước ta chính là Huyền Bắc Chiếu Lăng Vương, vô địch thế gian, được tôn sùng là vô địch thiên hạ, tỉnh lại trong giấc ngủ vạn năm, việc kiếp trước đã sớm tiêu tan, niết bàn chuyển sang kiếp khác. Từ chết thành Thần, bất tử bất diệt, kiêu ngạo khắp thiên địa, đợi cho chúng thần thức tỉnh, thống trị cả thiên hạ, con kiến hôi như ngươi cứ chờ xem, dám cản bước chân trở về của ta, nghịch lại ý Thần đều phải chịu cái chết, dùng máu rửa tội!
Trong lúc nhất thời bên người Phương Nguyên nổi lên áp lực, hiểm ác dị thường.
Có thể hoá thân thành Ma Ngẫu trấn giữ trong Ma Tức Hồ, đều là cường giả trong truyền thuyết.
Đặt ở thời đại bọn họ đều là hạng người xuất chúng, vô địch hậu thế.
Hơn nữa Ma Ngẫu bây giờ không giống Ma Ngẫu trong Ma Tức Hồ Việt Quốc, sinh linh mà thể diệt, cho nên chỉ có thể mượn xác sống lại. Nhưng hiện giờ Ma Ngẫu này lại sinh ra sinh mệnh của chính mình, bởi vậy vừa ra tay liền vô cùng cuồng bạo, tuy rằng hắn vẫn chưa thành công hoàn toàn chuyển sang kiếp khác, bởi vậy không phải ở trạng thái cực mạnh, nhưng sau khi được Ma Tức Hắc Ám thêm vào lại vô cùng đáng sợ.
Quan trọng hơn chính là, lời nói của Ma Ngẫu này khiến áp lực trong lòng Phương Nguyên tăng nhiều hơn.
Hắn có thể nhìn được biến hoá trên người Ma Ngẫu, cũng hiểu được bọn họ rốt cục là dạng tồn tại gì…
Khi bọn họ còn sống có lẽ là một đời hào kiệt, cũng có thể là thiên kiêu thế gian, nhưng dù sao bọn họ đã chết đi quá lâu, đối với họ, mọi thứ khi còn sống chỉ như một cảnh tượng trong mơ không trọn vẹn. Sau khi được Ma Tức Hắc Ám gia trì, bọn họ lặng yên chuyển sang kiếp khác, hóa thành một loại sinh mệnh mới, Ma Tức Hắc Ám là kiếp nạn với nhân gian, nhưng lại là căn nguyên sinh mệnh của họ!
Lập trường trời sinh của bọn họ chính là đối địch với nhân gian!
Cho nên bọn họ tự xưng là Thần!
Bọn họ đều che giấu sự tồn tại của mình, mãi tới khi bị Phương Nguyên nhìn ra mới bắt đầu giết người!
Nguyên nhân chính là vì …
….. bản thân họ căm thù nhân gian!
Loại ý niệm này vừa xuất hiện đã khiến trong lòng Phương Nguyên vô cùng kinh sợ.
……..
- Lại… đáng sợ như vậy?
Lữ Tâm Dao nhìn thấy Ma Ngẫu này, tuy rằng sớm biết nó tồn tại nhưng sắc mặt vẫn biến đổi, cả người choáng váng.