Chương 1731: Không thêm phiền (1)
Bởi vậy, Nhân tộc quét sạch toàn bộ, trở thành tồn tại vô địch trong đại Tiên giới.
Đến hôm nay, Tiên giới mới chân chính rơi vào tay con người.
. . .
. . .
Phương Nguyên ở bên trong tấm bia đá, trải qua vô số trận chinh chiến, chém giết, tuyệt vọng và hưng phấn, mãi cho đến khi hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong nội tâm vẫn còn chưa thể bình tĩnh được, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, hắn không nghĩ tới, kết quả hắn thấy là thế này.
Hắn vốn tưởng rằng, trong tấm bia đá kia hắn sẽ thấy khởi nguồn của đại kiếp nạn.
Nhưng không nghĩ tới, hắn nhìn thấy lại là Huyền Hoàng nhị đế dẫn người đánh tan Thiên Ma ngoại vực.
Trải qua thời khắc đó, hiện tại nhiệt huyết hắn đang sôi trào.
Điều then chốt là, điều này cho thấy những gì hắn nghĩ trước đó là sai rồi, Thiên Ma ngoại vực cũng không phải là nguồn gốc của đại kiếp nạn.
Xét theo giai đoạn lịch sử, tới cuối cùng Thiên Ma ngoại vực hầu như đều bị đuổi tận giết tuyệt, số người bị tiêu diệt hết chín phần, một phần còn lại tự nguyện dâng lên vận mệnh, làm đầy tớ, sinh mệnh của cải bị đoạt hết, tồn tại chịu sự trấn áp của chúng tiên, làm gì có bản lãnh tạo nên đại kiếp nạn, có thể không bị diệt tộc cũng đã là chuyện may mắn.
Những gì hắn nhìn thấy trong mộng là nhân gian thịnh vượng, Huyền Hoàng nhị đế vô địch, vậy đại kiếp nạn đến từ nơi nào?
Trong lòng hắn mang theo lo lắng mà đến, nhưng Phương Nguyên lại không nhìn ra được thứ hắn muốn thấy trong tấm bia đá, hắn cũng có chút thất vọng, nhưng lại vô cùng kính phục, tôn sùng Huyền Hoàng nhị đế.
Hắn nghĩ bia đá từ trời giáng xuống kia còn có vài khối, bây giờ hắn mới chỉ nhìn thấy ba khối mà thôi, nói không chừng còn có thể có rất nhiều bia đá tồn tại, bên trong những tấm bia đá còn lại hẳn ẩn giấu những bí mật như vậy, bây giờ hắn có chút sốt ruột, nói không chừng bí mật đại kiếp nạn giấu ở trong những tấm bia đá kia, việc hắn cần làm lúc này là phải đi tìm những bia đá còn lại, quan sát chúng.
Nghĩ như vậy, bàn tay Phương Nguyên nhẹ nhàng ấn trên trên bia một cái, thân hình bay thẳng lên trên mặt biển.
Thời điểm nhô ra khỏi mặt biển hắn cảm thấy bên trong đất trời sáng ngời, mặt trời ấm áp chiếu rọi lên thân thể khiến hắn cực kỳ thoải mái. Nhưng đột nhiên Phương Nguyên ngẩn người ra, hắn ngẩng đầu nhìn về phương bắc.
Ngoài khơi yên tĩnh kia bỗng nhiên có cơn sóng biển cao gần trăm trượng dâng lên cuốn tới, như một bức tường nước, trên bức tường nước có vài nữ tử khí cơ thâm hậu, một người trong đó trên người mặc giáp vàng, tay cầm kim thương, vô cùng uy phong, một thân chiến ý, trong hàng ngũ thập đại trưởng lão Vong Tình Đảo đứng hàng thứ ba, Kim Qua trưởng lão, sau lưng nàng là một loạt Hải Thần vệ nghiêm ngặt.
Không nghĩ tới nàng sẽ chạy tới nơi này, Phương Nguyên nhất thời khẽ cau mày.
Mà Giao Long cùng mèo trắng cách hắn không xa, đang đánh giá một lượt, sau đó cũng lười lên tiếng.
- Đạo tử, đã đến nhà sao không về thăm?
Kim Qua trưởng lão mặc kim khôi khẽ cau mày, nhìn Phương Nguyên nhàn nhạt hỏi.
- Tiền bối, ta có chuyện quan trọng cần làm, trong lòng vô cùng lo lắng, thất kính rồi, khi nào trở về sẽ nhận lỗi với Lão tổ tông.
Đối với người của Vong Tình Đảo, Phương Nguyên vẫn có chút thân cận, chỉ đành khách khí hành lễ mà thôi.
Cũng không phải khó suy đoán trưởng lão Vong Tình Đảo sẽ xuất hiện ở nơi này, hắn mới vừa đến, để tiếp cận tấm bia đá này hắn đã tiện tay phá vỡ bố trí cấm chế quanh Vong Tình Đảo, Vong Tình Đảo phái người lại đây điều tra một chút cũng không có gì đáng trách, vừa nãy hắn để Giao Long ở lại trên mặt biển, chính là vì nếu có người của Vong Tình Đảo lại đây, nó có thể thay thế hắn giải thích với các nàng một chút.
- Lão tổ tông nghỉ một lúc liền đến rồi, nếu ngươi đã xong việc, không ngại theo ta đi gặp người một chút!
Kim Qua trưởng lão nhìn Phương Nguyên, vô cùng bình tĩnh nói.
Phương Nguyên bây giờ chỉ muốn nhanh chóng chạy tới Tiên Minh và Thanh Dương Tông nhìn hai tấm bia đá kia, không muốn mất nhiều thời gian, nhưng nghe Kim Qua trưởng lão nói như vậy, hắn chỉ có thể gật đầu.
- Vậy Kim Qua trưởng lão đi trước dẫn đường.
Dù sao Vong Tình Đảo cũng đối đãi với hắn rất tốt, Lão tổ tông muốn gặp, hắn vẫn phải qua xem một chút.
Dường như Kim Qua trưởng lão không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ đồng ý thống khoái như vậy, khẽ trầm mặc một chút, liền từ trên biển dựng lên, đặt chân trên một đóa đằng vân, ra hiệu cho Phương Nguyên theo nàng, hai người đi về phương bắc. Đi không lâu có một đóa đằng vân tới đón, không phải ai khác chính là thập trưởng lão Vong Tình Đảo Ngô Phi, trong tay nàng còn cầm một vài trận kỳ và những vật khác.
Nàng thấy Phương Nguyên thì gật đầu chào hỏi, cùng Kim Qua trưởng lão một trước một sau hộ tống Phương Nguyên đi thẳng về phía trước.
Lấy tu vi của bọn họ, ước chừng đi trên biển hơn nửa ngày, Phương Nguyên nhìn thấy một vòng thải hà vắt qua hư không, đến trước vùng thải hà này liền nhìn thấy Lão tổ tông của Vong Tình Đảo và mấy người Bạch Thạch nương nương đều ở trong đó, từ xa nhìn thấy bóng người Phương Nguyên, sắc mặt mấy người bên trên thải hà vô cùng nghiêm túc. Lão tổ tông giơ tay ra hiệu các nàng không cần nói nhiều, tự mình chống gậy đầu rồng ra đón.
- Phương tiểu tử, ngươi đi Nam Hải làm gì thế?
Lão tổ tông Vong Tình Đảo lo lắng nhìn Phương Nguyên hỏi, giọng điệu có chút không vui lại có chút lo lắng.