Chương 1732: Không thêm phiền (2)
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta đến xem tấm bia đá kia!
- Là khối đá sâu trong biển kia sao?
Lão tổ tông nghe Phương Nguyên thản nhiên trả lời, cũng không biết nên vui mừng hay buồn, mày cau lại, thân hình thoáng tiến lên, nói:
- Bây giờ Ma Biên đang bố trí Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận, còn tìm người chủ trì, nhiều lần nói muốn mời ngươi qua, Tiên Minh cũng đang trong thời điểm rối loạn, cũng muốn mời ngươi hỗ trợ, dù ngươi có cảm thấy phiền phức thì trên đời này người cần ngươi giải thích cũng nhiều, Lang Gia Các công khai mười hai điện tàng, ngươi đi theo xem một chút cũng tốt, sao cứ phải đi xem bia đá quỷ quái kia?
Lời nói Lão tổ tông Vong Tình Đảo có chút bất đắc dĩ và lo lắng, còn có không biết nên khuyên hắn thế nào, lúc đầu Phương Nguyên nghe xong cũng ngạc nhiên, nhưng dần dần cũng tỉnh táo trở lại, bất đắc dĩ nhìn Lão tổ tông nói:
- Lão tổ tông, làm sao phải đến mức này?
- Làm sao đến mức này, làm sao đến mức này, làm sao không tới mức này?
Không biết Lão tổ tông tức giận hay bất lực, nắm chặt gậy đầu rồng trong tay, khổ tâm khuyên nhủ:
- Phương tiểu tử, những bia đá quỷ quái này không phải lão thân chưa từng nghe nói tới, truyền thuyết xưa nay luôn nói bên trong bia đá này khủng bố thế nào, lão thân sống đến tuổi này cũng chỉ gặp qua mấy ngươi nghiên cứu về nó mà thôi. Một ngàn năm trước, Sơn chủ Đông Hoàng Sơn suất lĩnh thiên hạ chúng tu thôi diễn phương pháp để hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn, một người khác, chính là Lang Gia Các chủ, hắn đã từng chạy đến Vong Tình Đảo hỏi có bia đá hay không.
Nàng càng nói càng lo lắng, nói:
- Kết cục của hai người này ngươi cũng đều nhìn thấy, đại cuộc không dễ dàng gì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ngươi nghiên cứu làm thế nào đưa Linh nha đầu về là được rồi, cần gì quan tâm đến đến những chuyện vụn vặt, nghiên cứu những vật đòi mạng người như thế, là vãn bối của lão thân, không thể nào không lo lắng cho ngươi?
Phương Nguyên nghe Lão tổ tông nói những lời này thì trầm mặc hồi lâu, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.
Đứng trên lập trường của Lão tổ tông Vong Tình Đảo, hắn đương nhiên cũng hiểu được ý tốt của Lão tổ tông.
Nhưng chuyện liên quan đến tấm bia đá, hắn chỉ có thể nói:
- Lão tổ tông yên tâm, ta hiểu được lợi hại nặng nhẹ, có điều bên trong tấm bia đá này có thứ ta cần biết, vì thế ta vẫn muốn tìm hiểu rõ, Lạc sư muội ta chưa bao giờ quên, cũng nhất định phải dẫn nàng trở về, kính xin Lão tổ tông yên tâm, đợi đến khi tất cả có kết quả thì Lão tổ tông sẽ hiểu được tâm ý của ta!
Lão tổ tông tỏ ra vô cùng lo lắng, đột nhiên nói:
- Vậy ngươi nói xem, ngươi nhìn thấy gì trong tấm bia đá?
Phương Nguyên nói xong vẫn duy trì trầm mặc, chốc lát sau lắc đầu, nói:
- Hiện tại ta vẫn chưa thể nói!
- Ngươi!
Lão tổ tông Vong Tình Đảo oán hận đập gậy đầu rồng.
- Ngươi khiến ta tức chết.
Phương Nguyên chỉ có thể thi lễ thật sâu.
- Xin Lão tổ tông tin ta!
- Đương nhiên lão thân tin ngươi, bằng không đã sớm đánh ngươi ra khỏi Nam Hải.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo tức giận nói, trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng.
- Nhưng Lão thân không tin những tấm bia đá được gọi di tích các vị thần giáng thế, Thiên Nguyên trải qua mấy đại thế, ẩn giấu quá nhiều bí mật, không biết cái nào sẽ đòi mạng người, chúng ta chỉ cần bảo đảm chính mình có thể vượt qua đại kiếp nạn là được rồi, còn những bí mật khác, tìm hiểu quá sâu sẽ gặp phải phiền toái lớn.
- Không phải chúng ta gặp phải phiền toái lớn, mà là những phiền toái này sẽ tìm tới chúng ta.
Trong lòng Phương Nguyên thở dài một hơi, nhưng không có cách nào giải thích, chỉ thấp giọng nói:
- Ta phải đi, Lão tổ tông!
Hai môi Lão tổ tông Vong Tình Đảo run rẩy, như đang muốn nói gì nhưng vẫn không nói ra được.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, lão đã muốn tìm Phương Nguyên hỏi cho rõ, thậm chí có ý nghĩ dùng phương pháp mạnh để giữ Phương Nguyên ở lại Vong Tình Đảo, nhưng bây giờ gặp Phương Nguyên, nhìn vào hai mắt hắn lại chần chờ, mệnh lệnh giữ hắn lại không có cách nào nói ra được.
Lão bà đã sống hơn ba ngàn năm, hai mắt đều vẩn đục.
Mà ánh mắt Phương Nguyên lại cực kỳ trong suốt!
Phương Nguyên, Giao Long và mèo trắng cùng nhau đạp trên mây mà đi.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo không nhịn được, trầm giọng quát một tiếng:
- Phương tiểu tử, không nên để tâm vào chuyện vụn vặt.
Phương Nguyên ngừng lại, xoay người nhìn Lão tổ tông cuối người thi lễ, lúc này mới rời đi.
- Lão tổ tông, cứ để hắn rời đi vậy sao?
Lúc này, mấy vị trưởng lão lúc đều tập hợp lại, có chút lo lắng hỏi.
- Đúng vậy, Lão tổ tông không hỏi hắn đã phát hiện gì bên trong bia đá?
Thập trưởng lão Ngô Phi ở bên cạnh cũng không nhịn được lên tiếng.
Lão tổ tông quay đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói:
- Bia đá ở chỗ đó, sao ngươi không tự mình đến xem?
Ngô Phi yên lặng, không nhiều lời nữa.
- Ta phát hiện mình đã già rồi!
Ánh mắt Lão tổ tông Vong Tình Đảo chậm rãi đảo qua mấy vị trưởng lão xung quanh, thấp giọng nói:
- Ta vốn nghĩ dù như thế nào cũng muốn thuyết phục Phương tiểu tử, tuổi hắn còn quá nhỏ, đi quá nhanh, áp lực trên người cũng quá to lớn, nếu Lạc nha đầu còn ở bên cạnh hắn, còn có thể giúp hắn giải chút muộn phiền, nhưng ngươi xem bên cạnh hắn, không phải mèo lười thì cũng là Giao Long xấu xa, có đồ gì tốt chứ?