Chương 1738: Không biết nặng nhẹ, tội ác tày trời (2)
Trong lòng rất nhanh đưa ra quyết định, tông chủ Thanh Dương Tông cúi càng sâu, nói chuyện càng khách khí.
Mà ở xung quanh, tuy rằng có rất nhiều đệ tử Thanh Dương Tông nhìn thấy cảnh lộn xộn và thi thể đồng môn khắp nơi, bọn họ lâu rồi chưa bị khuất nhục thế này, trong lòng vô cùng phẫn uất, hận không thể lập tức xông lên phía trước, đòi công đạo cho đồng môn, nhưng thấy tông chủ biểu hiện khách khí như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể kiềm chế, sự buồn bực trong lòng vẫn quấn chặt không tan.
- Ha ha, uống trà?
Nghe tông chủ Thanh Dương Tông nói, một lão giả trong đó lạnh nhạt cười, nói:
- Lão phu là người thiên ngoại, không uống trà của người hồng trần các ngươi, huống chi một Thanh Dương Tông nho nhỏ làm gì có nhiều quy củ như vậy, ba người chúng ta đã đến rồi, tiểu bối kia còn không mau chạy ra đây bái kiến, muốn để chúng ta đợi hay sao? Không lẽ hắn coi bản thân thật sự là Tiểu Thánh Nhân được người đời kính ngưỡng.
Thanh Dương Tông chủ Trần Huyền Ngang nghe được lời này, mồ hôi lạnh chảy ròng, cung kính nói:
- Không dám, xin hỏi tiên hào của ba vị tiền bối?
Trong ba người, lão giả mặc áo bào đen, tay cầm trường kiếm, mặt không cảm xúc nói:
- Đừng kéo dài thời gian, người thế giới này các ngươi hẳn chưa nghe nói qua danh hào ba người chúng ta, mau gọi tên tiểu bối Phương Nguyên ra đây, lần này chúng ta chỉ muốn tìm hắn!
Vừa nói chuyện, bên người hắn bỗng nhiên có gió nổi lên.
Bên trong đất trời, ánh sáng lần nữa trở nên u ám, tầng tầng kiếm khí cuốn tới.
Dưới cơn gió âm u này tựa như có thanh kiếm vô hình, từ xa chỉ xuống Thanh Dương Tông.
Toàn bộ Thanh Dương Tông dưới kiếm này giống như tờ giấy.
Tâm niệm hắn vừa động, toàn bộ Thanh Dương Tông lập tức bị chém thành bột mịn, toàn bộ bị xé thành mảnh nhỏ.
Toàn bộ mọi người Thanh Dương Tông đều run lên, cảm giác được bản thân vô cùng nhỏ bé.
Từ lời nói của lão tu bọn họ đều nghe ra một số huyền cơ, lẽ nào ba vị không phải là người trong thế giới này?
Thiên Nguyên hùng vĩ, ba ngàn năm một kiếp, chôn dấu quá nhiều bí mật, trong truyền thuyết cũng có rất nhiều người thần bí tránh ở thế ngoại.
Những người này không để ý tới trần thế, sống ẩn dật, danh tiếng đều sắp bị người ta quên sạch sẽ.
Trước đây khi Phương Nguyên thôi diễn Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận tìm thấy thất hữu vùng hẻo lánh, sau khi Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xuất quan thu phục tam lão U Châu cũng thuộc về những nhân vật này, mà bọn họ cũng chỉ là một phần những lão tu lánh đời mà thôi.
Trong truyền thuyết, trong những lão tu lánh đời kia còn có những người từ đời trước sống đến giờ.
Lẽ nào ba vị này đúng là như vậy?
Bọn họ không nói tu vi cảnh giới thế nào, chỉ với tuổi thọ của bọn họ cũng đủ dọa người!
Người như vậy sao bỗng nhiên chạy đến Thanh Dương Tông tìm Phương Nguyên?
Tuy rằng Thanh Dương Tông chủ một lòng muốn kéo dài thời gian, nhưng từng đạo kiếm khí mạnh mẽ vô biên treo lủng lẳng trên đỉnh đầu, như lúc nào cũng có thể xé Thanh Dương Tông thành mảnh vỡ, hơn nữa có thể thấy trong mắt những người này, thật sự không thèm để ý mà xé nát Thanh Dương Tông.
Điều này làm trong lòng tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang run lên sợ hãi.
- Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Nhưng cũng ngay vào lúc này, phía sau núi truyền đến giọng nói nhàn nhạt.
Nghe tiếng nói, tông chủ Thanh Dương Tông thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
Trên con đường nhỏ phía sau núi, áo bào xanh trên người Phương Nguyên lay động, chậm rãi đi ra, trên vai hắn, đứng một con mèo trắng, bên trái theo một con Giao Long cả người bao trùm lân phiến, bên phải có một nữ tử mặc áo choàng đen, theo hắn chậm rãi đi tới, sát ý bên trong đất trời, từng chút từng chút tan rã, giống như gông cùm xiềng xích rốt cục cũng được cởi ra.
- Thì ra là Phương Nguyên Tiểu Thánh Nhân danh chấn khắp thiên hạ, thật sự trẻ tuổi như vậy.
Ba vị lão tu nhìn Phương Nguyên chăm chú, trên dưới đánh giá qua một lượt.
Sau một hồi lâu, vị lão tu mặc áo bào nâu cười híp mắt lên tiếng, gật gật đầu, như có ý khen ngợi.
Thời điểm bọn họ đánh giá Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng đang quan sát bọn họ.
Từ khí tức trên người các lão giả, hắn cảm ứng được một chút, tâm thần cũng ngưng lại, ba lão tu này không biết đến từ đâu nhưng lại cho người ta cảm giác tinh thâm vô cùng, hầu như không kém gì những vị chủ Thánh địa hắn thường thấy, nếu tranh tài cùng các vị chủ Thánh địa ai thắng ai thua khó mà đoán được, nhưng có một điều có thể xác định, ít nhất bọn họ có sức mạnh có thể tranh đấu cùng các vị chủ Thánh địa.
Ba vị đại tu này đến từ nơi nào?
Đáp án khá rõ ràng.
Cũng chỉ có những lão tu không màn thế sự, một lòng ở ẩn mới có thể có bản lãnh đến cỡ này.
Có lẽ bọn họ là những lão quái lánh đời hàng đầu.
Nghĩ vậy nên mày Phương Nguyên hơi nhíu lại, vốn hắn cực kỳ căm ghét những lão quái lánh đời, không ngờ hắn chưa kịp tìm bọn họ để gây sự, bọn họ đã đến tìm hắn trước, hơn nữa còn không chút khách khí, vừa tìm đến liền giết người, lại kích động một loại pháp tắc nào đó bao phủ toàn bộ Thanh Dương Tông, có thể làm những chuyện này cũng không phải là người tốt lành gì.
- Các ngươi muốn gì?
Sau khi khẽ trầm mặc một lát, mặt Phương Nguyên không biến sắc, lạnh nhạt hỏi.