Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1741 - Chương 1742: Sợ Ném Chuột Vỡ Đồ (2)

Chương 1742: Sợ ném chuột vỡ đồ (2)
Người cuối cùng lên tiếng, tay nâng kiếm chậm rãi rút kiếm ra, đó là một thanh kiếm rất bình thường nhưng khi hắn chậm rãi rút ra lại có một đạo kiếm quang cực kỳ chói mắt sáng lên, kiếm này vừa tuốt ra, bên trong đất trời tựa như không có ánh sáng, bởi vì tất cả ánh sáng, đều tụ tập trên thanh kiếm, mỗi người nhìn về phía thanh kiếm như có cảm giác kiếm đến trước mặt, mỗi tất ánh sáng trên kiếm đều là một thanh kiếm, có thể tổn thương người. . .

- Phốc. . .

Người thừa kế Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn tu luyện tâm thần nhãn, dùng mắt liếc nhìn ánh kiếm kia, lập tức bị kiếm quang phản phệ.

- Ngươi là. . .

Nhìn một luồng ánh kiếm, người có học thức phong phú nhất Thanh Dương Tông là Vân trưởng lão vô cùng kinh hãi, bật thốt lên:

- Một kiếm ra Tuyết Nguyên, thiên địa như Vĩnh Dạ. . . Ngươi là. . . Ngươi là Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì ở nhất kiếp nguyên. . . Ngươi là Cửu Châu Kiếm Thủ?

Lão tu cầm bội kiếm nghe có người gọi ra danh hiệu của hắn, dường như hơi bất ngờ.

Qua hồi lâu, hắn mới lạnh nhạt cười, nói:

- Lâu như vậy rồi, ta đã sớm quên!

Chính hắn nói đã quên, nhưng nơi này có ai thật sự dám quên?

Cửu Châu Kiếm Thủ đời trước được công nhận là đệ nhất kiếm đạo, cùng thế hệ với mấy người Đạo Nhất tiên tổ, sau đó đại kiếp nạn ập đến cũng từng ra tay bảo vệ, có điều sau đó lại biến mất, có người cho rằng hắn đã chết trong hỗn loạn, nhưng lại không nghĩ rằng, hắn lại còn sống sót, trở thành lão tu lánh đời, hơn nữa vẫn sống đến bây giờ, một lão quái vật đã qua hai đời.

Lão quái vật như vậy hiện thân, làm sao có thể đấu?

Trên đỉnh đầu Phương Nguyên, một đạo lôi hà như ẩn như hiện, ngang qua hư không, khí cơ mờ mịt.

Hắn là thiên đạo Hóa Thần, bởi vậy tuy rằng hắn bước vào Hóa Thần không lâu, nhưng cũng không ai dám khinh thường hắn.

Thế nhưng bây giờ, một thân khí cơ như hắn vẫn bị ba vị lão tu này mạnh mẽ đè ép, thực sự ba người này rất đáng sợ!

Khí cơ va chạm, trên cửu thiên có mây bay vô tận xoay chuyển.

Phương Nguyên hơi tập trung, đứng tại chỗ, không lên tiếng.

Bây giờ dưới cảm ứng khí cơ hắn và ba vị lão tu, cơ bản đều hiểu rõ thực lực lẫn nhau.

Mà kết quả ba vị này đều không thua các chủ Thánh địa khủng bố.

Nếu thật sự động thủ, Phương Nguyên không nắm được phần thắng.

Ở bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt Lữ Tâm Dao rất đáng sợ, lui về sau một bước, nàng là một người thông minh, đương nhiên không cho rằng bản thân có tư cách ra tay với những lão quái vật, tỏ rõ không muốn liên quan tới, chỉ hi vọng sẽ không bị những người chú ý đến mà thôi.

Mèo trắng lông gáy dựng lên nhưng cũng lặng lẽ từ trên vai Phương Nguyên nhảy xuống.

Bí mật trên người vị Miêu huynh này rất nhiều, nhưng thực lực của nó lại hoàn toàn không phải là một bí mật, đó chính là chuột cũng đánh không lại!

Biểu hiện của Giao Long khá lúng túng, nó cũng muốn đứng qua một bên.

Nhưng nó có thể cảm giác được, không biết vô tình hay cố ý Phương Nguyên nhìn nó, nó lập tức không lui lại, quyết tâm, chậm rãi bước về phía trước một bước, sắc mặt còn khó coi hơn chết, trong lòng thầm nghĩ, xem như ta có thể chia sẻ với ngươi chút áp lực, cũng không dùng được gì.

- Phương tiểu hữu, ngươi thật muốn giao thủ cùng chúng ta sao?

Bỗng nhiên lão tu áo bào nâu cười khẽ nói:

- Ngươi là người đầu tiên trên thế gian thiên đạo Hóa Thần, cũng không ai dám coi thường ngươi, có điều chính ngươi thôi diễn ra đạo thư, lão phu cũng đã xem qua, từ đạo thư này có thể nhìn thấy một chút cảnh giới bây giờ của ngươi, nên ngươi cũng không tính là thần bí, ba người chúng ta, bất cứ người nào ra tay, ngươi chưa chắc là đối thủ, huống chi ba người chúng ta cùng đến.

Hắn vừa nhẹ nhàng cười, vừa lắc đầu, nói:

- Quan trọng hơn, chúng ta vừa ra tay, dù là thắng hay bại, Thanh Dương Tông cũng không còn.

. . .

. . .

Lão tu áo nâu vừa nói, mọi người trên dưới mặt Thanh Dương Tông đều biến sắc.

Ba vị lão tu lánh đời chắc chắn đã chọn thời điểm Phương Nguyên trở lại Thanh Dương Tông mới tìm tới!

Ở đây, Phương Nguyên không có trợ thủ, tuy rằng Thanh Dương Tông ở Vân Châu đã được cho là người cầm đầu, nhưng trong mắt tu sĩ cấp cao vẫn còn quá nhỏ yếu, ngay cả một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần cũng không có, nên bọn họ cố ý nhằm vào, nếu ở nơi này đấu pháp như vậy dư âm của thần thông sẽ dẹp hết thẩy ngọn núi này, một vết tích cũng không còn.

Bây giờ Phương Nguyên mới hiểu ra, lúc trước khi hắn từ Cửu Trùng Thiên đi về Nam Hải, cảm giác có ánh mắt quan sát không phải là giả, vào lúc đó, bọn họ đã theo giõi hắn, tìm kiếm cơ hội thích hợp hiện thân.

Ba vị lão tu lánh đời cố ý vào đời, tìm một thứ có thể khiến cho bọn họ tiếp tục chuyển sinh khi đại kiếp nạn hàng lâm, vì thế bọn họ sẽ không lưu thủ, thái độ bây giờ cũng đã cho thấy, nếu Phương Nguyên không giao ra pháp môn kia, bọn họ sẽ động thủ không hối tiếc. Hơn nữa cũng không tiếc xóa sư môn Thanh Dương Tông của Phương Nguyên ra khỏi nhân gian, loại uy hiếp này bản thân bọn họ không chút che giấu.

Bây giờ Phương Nguyên không ra tay cũng bởi vì hắn lo lắng chuyện này.

Trong lòng tâm thần lay động, ba vị lão tu mặt không cảm xúc, tựa như mang theo ý cười vì chiếm hết tiên cơ.

Trên dưới Thanh Dương Tông vô cùng sợ hãi, cũng không ai dám lên tiếng.

. . .

. . .
Bình Luận (0)
Comment