Chương 1743: Uy Thanh Dương (1)
- Tiểu Phương Nguyên, ngươi cứ làm chuyện nên làm!
Trong không khí tĩnh lặng đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Âm thanh này đột phá áp lực vô tận, tuy giọng nói không lớn, nhưng bởi vì nơi này khá yên tĩnh nên tiếng vang lên dị thường, dường như cả tòa núi cũng nghe được câu nói kia của hắn.
Ba vị lão tu liếc mắt nhìn sang.
Ngoài dự đoán của mọi người, nói chuyện không phải tông chủ Thanh Dương Tông, mà là một lão già tóc trắng phơ.
Lão già chết tiệt, không cao nhân ẩn sĩ gì, chỉ là một tiểu tu sĩ cảnh giới Luyện Khí mà thôi, nhưng vào lúc này cũng chỉ có hắn lên tiếng.
Phương Nguyên nghe được giọng nói trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn sang.
Sau đó con ngươi hắn híp lại.
Chu tiên sinh!
Trước đó hắn cũng không biết, bây giờ Chu tiên sinh được Thanh Dương Tông mang trở về trong ngọn núi để phụng dưỡng.
Vừa nãy về núi, hắn liền đi tìm hiểu bia đá, Thanh Dương Tông cũng không có cơ hội nói cho hắn.
Lúc này Chu tiên sinh đã rất già, thoạt nhìn còn già hơn Vô Danh lão nhân Dịch Lâu, tóc trắng phơ, tựa như đứng không vững, nhưng khí thế lại cực kỳ vang dội, ở bên trong sườn núi, lớn tiếng kêu lên:
- Không cần lo lắng nhiều như vậy, mỗi người đều có mệnh của riêng mình, không thể để cho người ta làm hỏng con đường của ngươi, chỉ cần ghi nhớ giúp ta báo thù cho Kiều lão đệ này.
Lúc này Chu tiên sinh vừa phẫn nộ, lại vừa bi thương, bên cạnh hắn, có một cái đầu bị xé thành hai nửa.
Đó là chấp sự Thanh Dương Tông, khi lão tu mặc áo bào nâu lên núi tiện tay chém xuống, tên là Kiều Vân Đình, lúc trước chính vị Kiều chấp sự này đã dẫn dắt Phương Nguyên nhập Thanh Dương Tông làm đệ tử tạp dịch, mà Kiều chấp sự, cũng là bạn chí giao của Chu tiên sinh, hắn là bạn rượu, bạn đánh cờ!
Chu tiên sinh tu vi quá thấp, lại dùng lực nói ra tiếng, tiếng như muỗi kêu, khí lực không cao.
Nhưng Phương Nguyên nghe rõ ràng, không khác nào tiếng chuông đại cổ rung động tâm thần.
Trên dưới Thanh Dương Tông đều biết đến sự tồn tại của Chu tiên sinh, cũng biết bối phận của Lão thần tiên, lúc này nghe hắn nói không biết có tâm tình gì, nhưng thực tại có không ít người, chậm rãi sinh ra phẫn nộ, lạnh lùng nhìn ba vị lão tu.
Lão tu hắc quan cảm ứng được thái độ biến hóa, vừa thấy hoang đường, lại có chút buồn cười.
- Những người như giun dế, vào lúc này cũng dám nói bậy sao?
Hiện tại, Chu tiên sinh là người có địa vị cao ở Thanh Dương Tông, cao đến mấy người tông chủ Thanh Dương Tông cũng không dám tiếp tục thả hắn ở trong nhà dưỡng lão, mà phải mang đến Thanh Dương Tông phụng dưỡng thật tốt, nếu lão nhân gia có mệnh hệ gì, không dễ ăn nói với Phương Nguyên.
Thế nhưng tu vi của Chu tiên sinh thật sự không cao!
Khi còn trẻ hắn tổn thương căn cơ, không thể thành công lên Trúc Cơ, sau đó, Phương Nguyên hiếu kính hắn nhiều tài nguyên, bồi đắp vào cũng lên được Trúc Cơ, tuy nhiên hắn hiểu rõ thân thể của mình, biết bản thân có thành tựu Trúc Cơ cũng chỉ là một cái xác mà thôi, nhiều nhất thêm chút tuổi thọ, nhưng dù là thần thông hay võ pháp, đều không dùng được.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Chu tiên sinh lại không muốn làm như vậy, tặng cơ hội có được cho hậu bối, hắn chỉ dùng một vài đan dược kéo dài tuổi thọ, để bản thân sống thêm mấy ngày, nhìn thêm một chút những đệ tử mà hắn đã giáo dục có thể đi tới bước nào.
Trên dưới Thanh Dương Tông đều biết bối phận Chu tiên sinh, kính như tổ tông.
Nhưng ba vị lão tu lánh đời lại không biết, bọn họ chỉ có chút kinh ngạc, với thần uy ba người đứng đầu thế gian, trên dưới Thanh Dương Tông từ tông chủ đến trưởng lão, hay chân truyền đều không dám thở mạnh, sao một tên Luyện Khí nho nhỏ lại dám ngông cuồng như thế?
Cho nên theo bản năng bọn họ cười nhạo một tiếng, khuôn mặt lão tu tươi cười, tay áo vung lên.
Thiên địa lay động, một kẽ nứt màu đen như con giun nhanh chóng lan tràn đến trước mặt Chu tiên sinh.
Núi đá cây cối ven đường đều lặng yên không một tiếng động, chia làm hai đoạn, huống chi là Chu tiên sinh?
Thân thể yếu ớt của hắn làm sao có thể so sánh núi đá cứng rắn kia?
Với ba vị lão tu này mà nói, đây vốn không phải là chuyện gì quá đáng, bọn họ đối với Phương Nguyên còn có chút kiêng kỵ, sợ hắn thiên đạo Hóa Thần, có thần thông gì ngoài dự đoán của mọi người, cũng sợ hắn bị bức ép cuống lên sẽ liều lĩnh hủy diệt Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, thế nhưng đối với những người khác thì không khách khí như vậy, không ngại tiện tay giết thêm mấy người, cho Phương Nguyên thêm chút áp lực.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, đón đòn đánh này, Phương Nguyên ra tay, lớn khác hẳn với người thường.
"Phần phật" một tiếng, áo bào bắn bay ra, liều lĩnh từ trong vòng vây của lão tu xuyên ra ngoài, thân hình trong lúc giao thủ liền đến giữa không trung sườn núi, tay áo rung động, từng đạo pháp tắc trước người giống như cá lội run rẩy, một con chép xanh cùng cá chép đỏ truy đuổi mà thành Thái Cực Đồ, hiện ra trước người hắn, như một khay tròn cực lớn đứng ở giữa không trung.
Kẽ nứt màu đen kéo đến gặp phải Thái Cực Đồ lập tức bị đàn hồi trở lại.
- Muốn chạy?
Ba lão tu lánh đời cũng có chút kinh hãi, còn tưởng Phương Nguyên muốn chạy trốn, tâm thần hơi động, nhanh chóng chạy tới, ba người đồng vung tay áo lớn, kích động từng đạo pháp tắc, từ trên cao nhìn xuống, đổ ập thẳng xuống đầu Phương Nguyên.
- Đúng là các ngươi đang tìm đường chết.