Chương 1744: Uy Thanh Dương (2)
Nhưng Phương Nguyên cũng không có ý muốn chạy trốn, vững vàng canh giữ trước người Chu tiên sinh, ánh mắt lóe sáng, bắn ra sát khí ngập trời, tay nắn pháp quyết, trên không trung rung động, sau lưng hắn, đột nhiên có một lôi hà vắt ngang, như một toà kim kiều, trực tiếp dựng thẳng về phía lão giả có khuôn mặt tươi cười, lôi hà lướt qua, tất cả pháp tắc bên trong đất trời cùng nhau trở nên vô cùng hỗn loạn!
- Đây chính là uy phong thiên đạo Hóa Thần sao?
Lão giả khuôn mặt tươi cười nhìn lôi hà vô cùng kinh hãi.
Hắn tu hành đến cảnh giới cỡ này, thần thông pháp thuật trên thế gian không biết thấy bao nhiêu, thực sự rất khó gặp được điều khiến hắn cảm giác kinh ngạc, đều đại khái giống nhau, nhưng Lôi Hà của Phương Nguyên thì không như thế, bên trong ẩn chứa sức mạnh hoàn toàn khác với một sức mạnh hắn đã nhìn qua, đó đã là sức mạnh sấm sét vượt qua tất cả sức mạnh sấm sét vốn có trên thế gian.
Sức mạnh kia còn muốn vượt qua Tiên Nguyên!
Cũng chính vì vậy, mới làm cho một người mới bước vào cảnh giới Hóa Thần không lâu như Phương Nguyên, vừa ra tay liền mạnh hơn đại đa số Hóa Thần.
- U Minh Huyết Tuyền!
Lão tu khuôn mặt tươi cười không dám xem thường Phương Nguyên, tâm thần khiếp sợ, bên cạnh từng đạo sấm sét đen biến ảo, như có một dòng máu hiển lộ trên đỉnh đầu hắn, mà quay xung quanh suối máu, lại xuất hiện một đoàn kẽ nứt màu đen, tạo nên vòng xoáy bao phủ quanh người.
- Ào ào ào. . .
Một đạo lôi hà đánh vào vòng xoáy bên cạnh hắn, trong chốc lát, bị từng tầng sấm sét cuốn đi.
Cả người lão tu có khuôn mặt tươi cười như gặp phải một đòn nghiêm trọng, thân hình lui về phía sau mấy trượng.
Nhưng khi từng tầng sấm sét ập xuống, cũng lập tức xoắn mấy ngọn Thanh Dương Tông nát bấy, núi đá vô tận nghiêng rơi xuống, như ngày tận thế.
- Thà nhìn thấy sư môn bị tiêu diệt, cũng không muốn giao Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp ra sao?
- Ngươi mưu toan chiếm pháp môn trong thiên hạ làm của riêng, đến tột cùng là nghĩ cái gì?
Cũng trong khoảnh khắc này, bên người Phương Nguyên, một trái một phải, lão tu hắc quan và Cửu Châu Kiếm Thủ đồng thời tấn công đến, bên cạnh mỗi người cuốn lên mây lửa dày đặc, trong mây lại có hoa sen đỏ rực khắp nơi, thời khắc nguy cấp nở rộ ở trong hư không, từng mảnh từng mảnh, mỗi một đóa hoa sen đều do ngọn lửa hóa thành, đủ để hỏa táng hư không, mà cánh sen là từng đạo Hỏa tướng phi kiếm.
Nhìn nó cuốn tới, tựa như đang thiêu đốt hư không.
Động tác Cửu Châu Kiếm Thủ càng đơn giản hơn, chỉ một kiếm ngang trời như muốn chém thiên địa thành hai nửa.
Một luồng ánh kiếm, thẳng tắp chém tới trước mặt Phương Nguyên, nhìn như không có kỹ xảo gì, nhưng hư không như bị chia thành hai nửa.
Đối mặt với hai thế tấn công mạnh mẽ này, sắc mặt Phương Nguyên thay đổi đáng kể, Thái Cực Đồ chia ra làm hai, nghênh thẳng về hai phía.
Đón nhận hai đòn tấn công cuồng bạo như vậy, hắn chỉ ngăn cản, không có đánh trả.
Bởi vì vừa nãy che chở cho Chu tiên sinh, trong cơn giận dữ hắn đánh ra một đạo sấm sét về phía lão tu khuôn mặt tươi cười, tuy rằng chiếm một chút thế thượng phong, nhưng cũng không chân chính thương tổn được lão, mà ngược lại, đạo sức mạnh của sấm sét bắn ra, rơi vào Thanh Dương Tông, bốn, năm ngọn núi đều bị hóa thành mảnh vỡ, không biết bao nhiêu cung điện lầu các hóa thành bột mịn. . .
Đấu pháp ở đây thật sự quá nguy hiểm.
Sợ là Thanh Dương Tông sẽ bị san thành bình địa, những người trên núi không có một ai sống sót.
- Ha ha, lúc này ngươi mới biết nặng nhẹ sao?
Ba lão quái lánh đời đều phát hiện Phương Nguyên thay đổi, cười lạnh nói, tất cả đều ép tới, từng đạo thần thông mạnh mẽ trấn áp xuống.
Bọn họ bây giờ đều là tu sĩ Hóa Thần đứng đầu, thậm chí còn mạnh hơn Hóa Thần một chút, còn Phương Nguyên vừa mới Hóa Thần không lâu, thật sự muốn động thủ, cho dù là ai trong ba người này đều chưa chắc Phương Nguyên thắng được, huống chi bây giờ ba người bọn họ liên thủ, mà Phương Nguyên bó tay bó chân, còn ba người bọn hắn lại cố ý đẩy ra thần thông, hoàn toàn không nương tay chút nào.
Hầu như trong khoảnh khắc đó, Phương Nguyên bị bọn họ áp chế xuống núi, chỉ có thể thủ thế.
- Tiên sư nhà nó, không lo nổi. . .
Giao Long ở phía sau cắn răng đến mấy lần, cuối cùng cũng không kiềm chế được phóng tới, để lộ bản tướng, thân dài hơn ba mươi trượng, một thân vảy đen nhỏ bé dày đặc, bên trên lấp lóe kim quang, trực tiếp từ trên trời giáng xuống, mưa gió quấn quanh người, móng vuốt sắc bén, bản thân liền mạnh hơn tất cả pháp bảo, mang theo hàn quang lạnh lẽo, hung tợn vồ xuống lão tu hắc quan trong mây lửa kia.
- Súc sinh một sừng này thì có ích lợi gì?
Lão tu hắc quan lập tức xoay người lại, tay áo lớn run lên, một bông hoa sen ở giữa không trung thoáng chốc quấn quanh Giao Long.
Tuy hiện tại thực lực của Giao Long rất kinh người, nhưng dưới thế cuộc này cũng không giúp được gì quá lớn, dù sao Giao Long cũng rất khéo léo, nó có thể thấy, bây giờ Phương Nguyên rơi vào thế yếu cũng chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến Thanh Dương Tông, như vậy nó sao không để ý đến sự sống chết của Thanh Dương Tông mà toàn lực ra tay chứ? Bởi vậy lúc này cũng chỉ cố gắng cuốn lấy lão tu hắc quan mà thôi.
- Tông chủ, nếu tiếp tục như vậy, Phương Nguyên sẽ bại mất.