Chương 1745: Chỉ là Thanh Dương (1)
Các trưởng lão Thanh Dương Tông vô cùng hoảng sợ, sau khi tránh được vùng núi sụp đổ, mỗi người đều lo lắng không yên. Mặc dù tu vi không đủ lớn mạnh nhưng thế cục hôm nay đã như vậy rồi, không phải bọn họ không thấy được. Nhìn thấy Phương Nguyên bị áp chế, kết quả thế nào đã quá rõ ràng, vội nhìn sang tông chủ Thanh Dương Tông cầu kiến.
Mà tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang vào lúc này sắc mặt vô cùng căng thẳng, mạnh mẽ cắn răng.
Không phải hắn không muốn đưa ra quyết định, nhưng vì thế lực hai bên cách nhau quá xa, thì làm sao có thể đưa ra quyết định?
- Thò đầu ra cũng một đao, rụt đầu vào cũng một đao thì còn quan tâm chi cho mệt.
Trong lúc mọi người Thanh Dương Tông do dự khó quyết, Chu tiên sinh tóc bạc trắng lại lạnh lùng quát một tiếng, bỗng nhiên rút kiếm ra, mạnh mẽ chém về phía lão tu khuôn mặt tươi cười, quyết dùng một thân Luyện Khí, nghênh chiến đại tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong.
Người bên ngoài nhìn vào tình cảnh này có chút buồn cười, nhưng trong mắt Chu tiên sinh, lại vô cùng kiên định.
Hắn nhìn ra Phương Nguyên vì che chở cho hắn mà bị bó tay bó chân, bởi vậy quyết định chém ra một kiếm này.
Một kiếm này, vừa là thái độ muốn giúp Phương Nguyên chiến một trận, cũng chính là muốn tìm cái chết.
Chỉ khi hắn chết rồi, Phương Nguyên mới không kiêng dè nhiều như vậy, mới có thể thoải mái tay chân đấu với ba người kia một trận!
- Chu tiên sinh. . .
Phương Nguyên nhận ra được tâm tư của hắn, tâm thần hoảng hốt, lớn giọng gào thét, vung tay áo lên cản.
Mà tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên sắc mặt trở nên vặn vẹo, uy nghiêm đáng sợ quát lên:
- Thanh Dương Tông ta ẩn nhẫn nhiều năm, chính là muốn có được địa vị đại tông đệ nhất Vân Châu, mà hôm nay khí vận chúng ta đã đến, không chỉ trở về hào quang năm xưa, thậm chí càng vượt xa quá khứ, trở thành Thánh địa một phương, nhưng dù rộng có muốn bay lên trời, cũng phải được gió mưa tẩy lễ, hiện nay số kiếp Thanh Dương Tông chúng ta đã đến, chính là lúc để thiên hạ nhìn thấy rõ tính quyết đoán và cốt khí của Thanh Dương Tông chúng ta.
Trong tiếng quát chói tai, hắn đột nhiên phi thân lên, nắm chặt một đạo pháp kiếm, tiếng vang chấn động khắp nơi.
- Đệ tử Thanh Dương nghe lệnh!
- Toàn lực thúc đẩy đại trận hộ sơn, trưởng lão, chân truyền, chấp sự đồng loạt ra tay, trợ giúp Phương Nguyên trưởng lão một trận chiến!
- Không tiếc bất cứ giá nào, bắt giữ ba lão già dám xông lên Thanh Dương chúng ta, để lập uy trước mặt người trong thiên hạ.
- Tuân lệnh!
Theo tiếng gầm thét của Thanh Dương Tông chủ, từ trên xuống dưới đồng thời hô hào hưởng ứng.
Đối với Thanh Dương Tông bây giờ, có nội tình vô tận, thế lực mở rộng vô bờ, vượt xa Thanh Dương ngàn năm trước, mà môn nhân đệ tử, lòng tự tin ngày càng mạnh hơn, hầu như có loại khí phách chính mình có thể sánh vai cùng các đệ tử Thánh địa khác. Cộng với hiện tại Phương Nguyên có mặt trên núi, đó chính là người tâm phúc, ai còn sợ cái gì? Ba lão tu lánh đời xuất hiện, đối với tông chủ Thanh Dương Tông tu vi cao thâm và mấy vị trưởng lão đều biết bọn họ sâu không lường được, cảm giác vô cùng kinh hãi.
Những người tu vi thấp một chút, lại không biết những người này đáng sợ ở chỗ nào, chẳng qua chỉ cảm thấy bọn họ vừa đến, liền phá huỷ sơn môn Thanh Dương Tông, giết đệ tử Thanh Dương Tông, lại trước mặt mọi người bức bách Phương Nguyên trưởng lão, điều này khiến bọn họ vô cùng tức giận.
Đám người tông chủ bất động, bọn họ cũng thành thành thật thật, nhưng tông chủ vừa mở miệng, bọn họ cũng lập tức nổ tung.
- Bây giờ ở trong lãnh địa Thanh Dương Tông chúng ta, sao có thể cho phép bọn họ hung hăng ngang ngược như vậy?
- Đánh người không đánh mặt, khinh người không lên núi, dù là chủ Thánh địa, ngày hôm nay cũng phải ở lại chỗ này!
- . . .
- . . .
Tiếng gầm vang lên, có người thúc đẩy đại trận hộ sơn, từng đạo trận ánh sáng gào thét từ phía sau núi Thanh Dương Tông mà lên, như có một tầng ngân hà, trong giây lát đan dệt mà thành một ô lớn, che chở trên không Thanh Dương Tông, rồi sau đó bên trong phạm vi ba ngàn dặm sức mạnh tất cả địa mạch đều bị một phương đại trận hộ sơn kích động, xoay quanh mà lên, dâng thẳng về phía ba vị lão tu.
Dưới đại trận hộ sơn bảo vệ, tông chủ Thanh Dương Tông cùng các vị trưởng lão, cũng đều cắn răng, triển khai sở trường thần thông và pháp bảo, hóa thành từng đạo lưu quang đánh về phía trước, trong lúc nhất thời, ngược lại có loại tư thế làm người ta kinh ngạc che ngợp bầu trời.
- Chỉ là Thanh Dương mà dám làm như thế?
Ba lão tu lánh đời nhìn thấy cảnh này có chút kinh ngạc, có chút ngẩn ra, cũng có chút tức giận.
Bọn họ thật sự tức giận, trong mắt bọn họ Thanh Dương Tông chỉ là một con tin, vì thế bọn họ không muốn tìm nơi trống trải thật sự đại chiến một trận cùng Phương Nguyên, tuy rằng về mặt thực lực bọn họ có thể thắng, thế nhưng cũng sợ phát sinh quá nhiều biến số, vì lẽ đó bọn họ mới lựa chọn địa điểm này gây áp lực cho Phương Nguyên, để hắn ngoan ngoãn giao ra Chuyển Sinh Pháp.
Đánh từ bên trong nội tâm, thật sự bọn họ cũng không để Thanh Dương Tông vào mắt.
Không xem trọng Thanh Dương Tông nên cũng không có ác ý với nó.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, khi bọn họ không có ác ý với Thanh Dương Tông, Thanh Dương Tông cũng dám nhảy ra mạo phạm bọn họ.