Chương 1747: Một kiếm kia (1)
Cửu Châu Kiếm Thủ không để ý đến, dưới lực lượng cực kỳ mạnh mẽ kia, mũi kiếm khẽ run lên, trực giác thân thể như bị gió to cuốn đến, theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó hắn bỗng nhiên cảnh giác được, một đôi mắt uy nghiêm khốc liệt đến đáng sợ, mạnh mẽ nhìn về ngọn núi, trên mặt hắn vừa kinh ngạc lại vừa cổ quái, như không thể tin được, chính mình lại bị bức lui?
Một tông môn nho nhỏ lại bức hắn lui một bước?
Ba ngàn năm chưa xuất thế, bây giờ thậm chí ngay cả tông môn nho nhỏ cũng dám nhe nanh múa vuốt với hắn sao?
Hắn đột nhiên nở nụ cười lạnh, rồi sau đó xoay tay đánh ra một kiếm!
Một luồng ánh kiếm thẳng tắp từ cửu thiên hạ xuống.
Một luồng ánh kiếm, trên đường bay tới lại hóa thành ba ánh kiếm, rồi sau đó hóa thành chín kiếm, lại thành bảy mươi hai kiếm.
Đợi đến khi hạ xuống, kiếm quang lấp kín bầu trời.
Cửu Châu Kiếm Thủ thật sự nổi giận, thần uy một kiếm này mạnh mẽ đến khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
- Xoẹt. . .
Kiếm quang rơi xuống trên đại trận Thanh Dương Tông, đại trận hộ sơn, liên tiếp đổ nát, từng đạo trận quang tàn tạ, phân tán trong thiên địa.
Rơi xuống trên đầu tông chủ cùng các trưởng lão Thanh Dương Tông tông, đã đánh thần thông của bọn họ nát bấy, mỗi người mặt trắng bệch, miệng phun ra máu tươi, từ giữa không trung rơi xuống, thực sự không biết gãy bao nhiêu cái xương, hỏng bao nhiêu nội tạng.
Rơi xuống trên ngọn núi, ngọn núi sụp đổ, mà núi sụp đổ thì phòng ốc cũng không còn.
Chỉ một kiếm đã hủy hoàn toàn tư thế chống đỡ của toàn bộ Thanh Dương Tông, không còn sót lại chút gì.
Nhưng Cửu Châu Kiếm Thủ vẫn còn chưa hết giận, ánh mắt của hắn uy nghiêm đáng sợ đảo qua mọi người Thanh Dương Tông, lạnh lùng nói:
- Chỉ là tiểu tông ở Vân Châu, ở góc độ nào đó, chỉ ngẫu nhiên có được đệ tử có chút tài năng mà thôi, dã tâm lại bừng bừng như thế, dám to gan hòa trộn tranh đấu đại thế thiên hạ, ta muốn xem, thật sự kích động nhân quả, Thanh Dương nho nhỏ các ngươi, có tư cách chống trả sao?
Hắn vừa nói chuyện, bên người đã có vô số kiếm quang hội tụ, bên trong đất trời như không có ánh sáng.
Chỉ có một kiếm kia, treo trên không Thanh Dương Tông, như thể đang châm chọc mọi thứ.
Một kiếm kia cũng đang quyết định vận mệnh Thanh Dương Tông.
Kiếm rơi xuống, Thanh Dương Tông to lớn sẽ ở tình thế chắc chắn phải chết, núi hủy người vong.
Mà hiện tại Phương Nguyên đang đấu pháp cùng lão tu hắc quan, bị đối phương cuốn lấy, trong thời gian ngắn không thể ra tay trợ giúp.
Thanh Dương to lớn cứ như cừu non chờ thịt, run lẩy bẩy.
Nhưng lúc Cửu Châu Kiếm Thủ, dự định chém xuống một kiếm, cho Thanh Dương Tông một bài học thì bỗng nhiên hắn lạnh người.
Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy bên ngoài ba trăm dặm, trên đường hẹp quanh co, có một người chầm chậm đi tới.
Người kia què một chân, chột một mắt, đi rất chậm, nhưng đến rất nhanh!
Cửu Châu Kiếm Thủ, chính là Kiếm Thủ tiền nhiệm của Tẩy Kiếm Trì.
Trên nhất kiếp nguyên, người trong thiên hạ tôn hắn là đệ nhất kiếm thiên hạ, vì thế mới xưng là Cửu Châu Kiếm Thủ.
Tuy rằng hắn đã ba ngàn năm không xuất kiếm, một viên Kiếm tâm, không biết còn lại bao nhiêu, nhưng bây giờ nếu một lần nữa trở lại thế gian, cũng là chuyện tự nhiên, hắn còn có kiêu ngạo và cảnh giới của mình. Nhưng hắn lại cảm giác bản thân bị Thanh Dương Tông mạo phạm, trong lòng vô cùng tức giận, một đại nhân vật như hắn, đương nhiên hắn tức giận muốn đối phương nhận đủ hậu quả nghiêm trọng, mới hả lòng hả dạ.
Đặc biệt một tông môn nhỏ như Thanh Dương Tông, có vẻ như tư cách chống lại một kiếm của hắn cũng không có. . .
. . . Nhưng cũng chỉ là có vẻ mà thôi!
Trong mắt Cửu Châu Kiếm Thủ, Thanh Dương Tông đáng giá tiếp một kiếm của hắn cũng chỉ có Phương Nguyên mà thôi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, ngay khi hắn định một kiếm chém xuống, hủy diệt Thanh Dương Tông thì lại nhìn thấy một người khác.
Người kia bây giờ cách còn rất xa, lại thoạt nhìn rất quái lạ.
Nhưng hắn cảm giác được nguy hiểm to lớn, con ngươi lại bắt đầu co rút.
- Sang sảng lang. . .
Tư thế một kiếm kia của hắn đã ngưng tụ tới cực điểm, nhưng hắn không chém ra, ngược lại còn hít sâu một hơi, hơn nữa kiếm ý càng vô hạn từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, đều bám vào trên kiếm của hắn, thậm chí pháp tắc kim tướng từ bốn phương tám hướng đều bị một kiếm này của hắn kích động, không biết có bao nhiêu trường kiếm trong tay đệ tử Thanh Dương Tông bỗng nhiên bay đến giữa không trung, cùng hắn cộng hưởng.
Đây là hắn gặp cường địch, dùng hết toàn lực biểu hiện.
Mà trong lúc Cửu Châu Kiếm Thủ phản ứng kịch liệt thì người thọt chân kia vẫn chầm chậm đi tới.
Hắn chỉ theo đường hẹp quanh co, chậm rãi đi tới, tốc độ ở trong mắt người ngoài cực kỳ chậm, mặt mũi hắn thanh tú, nhưng lại thiếu một con mắt, lại không đeo trùm mắt, vì lẽ đó nhìn có chút vặn vẹo, một chân tiến lên trước, thanh tre chạm vào đất, cái chân còn lại đuổi tới, cứ thế động tác vụng về chầm chậm nhưng lại rất nhanh ra ngoài trăm dặm.
Phát hiện Cửu Châu Kiếm Thủ phản ứng khác thường, Phương Nguyên đang đấu cùng lão tu, trong lúc cấp thiết vẫn quay đầu lại.
Sau đó trong lòng hắn hơi ngạc nhiên, sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái dị.
Mấy người tông chủ Thanh Dương Tông bị thương nặng cũng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới một kiếm Cửu Châu Kiếm Thủ giơ lên đã lâu, nhưng lại chậm chạp không hạ xuống, rất nhanh liền ý thức được điều gì đó, theo ánh mắt hắn, quay đầu nhìn về phía ngọn núi.