Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1747 - Chương 1748: Một Kiếm Kia (2)

Chương 1748: Một kiếm kia (2)
Sau đó tu vi cao một chút, hắn liền nhìn thấy một người chân thọt.

Phản ứng đầu tiên, là ngạc nhiên mà có chút xa lạ, sau đó, lại nghĩ đến một người.

Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vân trưởng lão, run giọng hỏi:

- Là. . . là người kia sao?

Vân trưởng lão kích động vạn phần, qua hồi lâu mới gật đầu:

- Là hắn, hắn lại trở về.

- Ha ha ha ha. . .

Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang bắt đầu cười lớn, như lượm được hai trăm lạng bạc ròng, cười cực kỳ khoan khoái dễ chịu mà lại hung hăng, ánh mắt mạnh mẽ nhìn về phía Cửu Châu Kiếm Thủ giữa không trung, hét lớn:

- Ngươi không nghĩ tới, ta cũng không nghĩ tới, ngươi gan to bằng trời, phạm vào cấm trận ba ngàn dặm của Thanh Dương, xem Thanh Dương ta như giun dế, nói Thanh Dương ta chỉ gặp may mắn mới có một đệ tử giỏi.

- Thế nhưng. . .

Hắn hơi dừng lại một chút, triệu hồi sức mạnh hô lớn:

- Ai nói Thanh Dương ta chỉ có một đệ tử?

. . .

. . .

Tiếng nói Thanh Dương Tông chủ Trần Huyền Ngang vang vọng trong thung lũng, xa xôi không dứt.

Đối mặt với sự đắc ý của Trần Huyền Ngang, căn bản Cửu Châu Kiếm Thủ không để ý tới, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm người thọt chân.

Hiển nhiên người đã đến hơn trăm dặm, hắn bỗng nhiên trầm tiếng quát khẽ:

- Ngươi chính là Kiếm Si?

Tiếng nói của hắn như đạn kiếm long ngâm, vo ve không dứt.

Không trung như xuất hiện kiếm ảnh nhỏ bé dày đặc, đưa tiếng nói của hắn đi xa hơn trăm dặm.

Mà từ vẻ ngưng trọng của hắn có thể nhìn ra được, hắn biết được sự tồn tại của người thọt chân. Trên thực tế, người thọt chân vốn đã là một tồn tại quái dị trong thế gian, thanh danh của hắn cực thấp, chỉ có một vài người tương quan, hoặc là người đứng đầu thế gian biết, ngay cả sư môn của hắn cũng không biết hắn đã chết hay còn sống, cũng hầu như không nghĩ hắn sẽ xuất hiện.

Nhưng không ngờ Cửu Châu Kiếm Thủ lại biết đến.

Có điều dù hắn quát hỏi người thọt chân cũng không để ý đến, vẫn đang chầm chậm đi về phía trước.

Trong chốc lát không để ý, hắn đã đến gần ba mươi dặm.

Trong lòng Cửu Châu Kiếm Thủ lạnh lẽo, lớn tiếng quát lên:

- Ta biết ngươi, cũng biết ngươi là người lánh đời, chúng ta lý niệm kết hợp, đại đạo tương xứng, ngươi là Kiếm Si trong truyền thuyết, chỉ cầu một kiếm, vạn sự không bị vướng bởi tâm, không biết đúng hay không?

Người thọt chân vẫn không đáp, như không biết nói chuyện, chỉ chậm rãi đi về phía trước.

Hắn chỉ còn cách Thanh Dương Tông năm mươi dặm.

Trái tim Cửu Châu Kiếm Thủ sinh ra một loại áp lực khó có thể hình dung, bên người kiếm ý vô tận gào thét, như tụ một đoàn tuyết quang, chói lóa như mặt trời, đoạt đi tất cả ánh sáng bên trong thiên địa, vô số kiếm ảnh ở bên cạnh hắn xoay tròn, ngưng tụ ra sức mạnh không cách nào hình dung, mặc dù là pháp tắc thiên địa, lúc tiếp xúc được kiếm ảnh bên cạnh hắn vỡ tan không phát ra tiếng động.

Nhưng Cửu Châu Kiếm Thủ vẫn mạnh mẽ áp chế kiếm ý trên người, lại một lần nữa trầm giọng hét lớn:

- Thế nhân đều khen kiếm đạo của ngươi, ngay cả hậu bối của ta cũng thế, nhưng nếu ngươi đi trên con đường cô tuyệt, phải biết Kiếm tâm không ngại, đại đạo độc hành, nếu ngươi ở trên đời, kiếm đạo của ngươi có thể sánh vai cùng nhật nguyệt, nhưng nếu ngươi như dính phàm trần, vậy thì kiếm đạo của ngươi sẽ dính nhân quả, cũng không tiếp tục. . .

Trong lời nói của hắn, như có chút ân cần khuyên bảo.

Nhưng người thọt chân vẫn không nghe.

Hắn chỉ tự mình đi, chậm rãi đi tới bên ngoài mười dặm, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn cành cây ngọn cỏ Thanh Dương Tông xung quanh, cũng không biết trong lòng hắn có nổi lên gợn sóng hay không, càng không biết hắn có nhìn thấy một số cảnh vật ngày xưa hay không, bởi vì trên mặt hắn không biểu hiện cảm xúc, không cười, không giận, không bi thương, tất cả đều không xuất hiện.

Hắn cứ thế chậm rãi đi vào lãnh địa Thanh Dương Tông ngày xưa, đặt chân lên đường núi hẻo lánh.

Sau đó khi hắn đến dòng suối nhỏ, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay vốc nước trong dòng suối mà uống.

Gương mặt Cửu Châu Kiếm Thủ đã căng thẳng đến cực hạn, lần nữa gầm thét hét lớn:

- Ngươi. . .

Nhưng lần này hắn còn chưa nói ra, người thọt chân đã uống nước xong, liền đứng lên, tiện tay nhặt lên cành trúc bên dòng suối.

Cành trúc này vừa nãy do Cửu Châu Kiếm Thủ chém xuống, một trong những cành trúc bị dư phong hủy diệt, chỉ dài ba thước, phía trên còn có mấy lá trúc xanh biếc, người bị thọt chân nhặt lên tiện tay vẫy về phía ngọn núi.

- Bạch!

Một đạo kiếm quang nhẹ nhàng đột nhiên nghịch chuyển lên núi.

Con ngươi Cửu Châu Kiếm Thủ căng lại, trầm tiếng quát khẽ.

Trong chốc lát, kiếm ý vô tận bên cạnh hắn ngưng tụ thành liệt nhật đột nhiên nổ tan ra, đây là do hắn tiêu tốn thời gian quá lâu, dồn hết toàn lực lên kiếm ý, đại diện cho hắn một thân kiếm đạo tu vi cực hạn. Trong chốc lát dốc toàn lực chém ra, trong mắt người ngoài, hắn như vẫy tay một cái, dẫn ngân hà rơi xuống, cuồn cuộn xông về phía trước.

Nơi ngân hà đi qua, hư không bị đập tan, những khoảng trống màu đen bất thường vặn vẹo biến hóa.

Ngay cả mây khói và bóng đen trên cửu thiên, vì ngân hà xẹt qua mà xuất hiện một kẽ nứt chỉnh tề, bóng đen vô tận chính là ba vị lão tu lánh đời dùng hết toàn lực bày xuống cấm chế vô thượng, để biến toàn bộ Việt Quốc thành lãnh địa một phương, để thời điểm bọn họ đòi hỏi Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp từ Phương Nguyên không bị người ngoài làm phiền.
Bình Luận (0)
Comment