Chương 1749: Đệ tử Chu tiên sinh (1)
Nhưng bây giờ, hắn lại không lo nổi, chỉ nghĩ làm sao phát huy ra kiếm đạo mạnh nhất của chính mình mạnh nhất, chém giết được người chân thọt kia.
Sát khí trong thiên địa xơ xác, ngân hà hai bên, như thành hai thế giới.
Cửu Châu Kiếm Thủ một kiếm dốc toàn lực, tựa như có thần uy chia đôi thế giới.
Nhưng trong lúc ngân hà vọt tới, người thọt chân nhân nắm cành trúc chém ra kiếm đạo cũng đến, cứ như thế lặng yên không một tiếng động, kiếm quang nhạt không thể thấy chạm cùng thanh thế bàng bạc tới cực điểm của ngân hà, thoạt nhìn như Chân Long bay lên gặp phải một con ruồi, hai bên cảnh giới không chút liên quan.
Dù là Phương Nguyên đang ác chiến hay mấy người tông chủ Thanh Dương Tông cũng đều nghiêng đầu nhìn đến.
Theo bản năng bọn họ nhìn về phía một kiếm này.
Thậm chí cả mèo trắng, dường như cũng cảm ứng được gì, hai mắt trợn to nhìn dưới ngọn núi, biểu hiện có chút kinh ngạc.
- Xì. . .
Tình cảnh kiếm quang và ngân hà tiếp xúc ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Âm thanh nhẹ nhang vang lên, một luồng ánh kiếm chém vào bên trong ngân hà.
Sau đó giống như dao cắt giấy, một luồng ánh kiếm đi ngược dòng thẳng tắp chia ngân hà làm hai nửa, sức mạnh rít gào tụ lại đột nhiên mất đi khống chế, kêu vang, hóa thành sức mạnh to lớn cuồng bạo, bừa bãi tàn phá trong hư không.
Ngân hà kia chính là Cửu Châu Kiếm Thủ ngưng tụ kiếm đạo vô thượng mà xuất hiện, đủ chém thế giới thành hai nửa.
Thế nhưng kiếm quang người thọt chân lại chém kiếm đạo của hắn thành hai nửa.
Chuyện này thật khó có thể tưởng tượng được, nhưng nhìn vào như chuyện đương nhiên.
Hai mắt Cửu Châu Kiếm Thủ mở thật lớn, không thể tin nổi nhìn một đạo kiếm quang kia chém kiếm đạo của hắn thành hai nửa, sau đó trực tiếp bay đến trước mặt hắn, trên mặt có chút tán thưởng, sau vẻ tán thưởng kia dễ dàng giành ra một chút công phu, ngưng tụ chút sức lực, hắn đứng trong hư không, tay áo lớn bị thổi bay phần phật.
Qua rất lâu, một đường thẳng tắp dọc xuống mới xuất hiện ở mi tâm hắn, kéo dài xuống phía dưới.
Kiếm trong tay hắn từ giữa không trung rơi xuống, tiếng leng keng vang vọng.
Người thọt chân dưới sườn núi, bỏ cành trúc trong tay ra, hắn hái một quả vàng ở cây bên cạnh, cắn một miếng.
Có lẽ mùi quả dại không tệ nên hắn gật gật đầu tán thưởng.
Thanh Dương Kiếm Si xuất hiện một cách đột ngột, cũng không ai biết hắn cố ý đến hay ngẫu nhiên mà đến, nhưng thật giống một loại nhân quả nào đó từ nơi sâu xa, lúc Thanh Dương Tông đối mặt với kiếp số của họ đúng lúc hắn trở về sơn môn sau ngàn năm, đồng thời dùng kiếm trong tay mình, trợ giúp Thanh Dương Tông chém tới uy hiếp cường đại, trả món nợ ngàn năm trước.
Một kiếm kia của hắn vô cùng kinh diễm, đủ để đoạt đi bất kỳ phong thái nào bên trong thiên địa.
Có điều trước khi một kiếm kia của hắn chém ra, Phương Nguyên đấu cùng lão tu hắc quan, lão tu khuôn mặt tươi cười đấu cùng Giao Long vẫn vô cùng khốc liệt. Từ lúc Thanh Dương Kiếm Si xuất hiện, đã kinh động đến Cửu Châu Kiếm Thủ, liên tục liên tiếng quát hỏi, cho đến khi Thanh Dương Kiếm Si đi vào trong ngọn núi, uống một hớp nước, thuận thế chém ra một kiếm, làm gãy đứt kiếm đạo của Cửu Châu Kiếm Thủ. Trong quá trình chém cường địch này, Phương Nguyên, Giao Long và đối thủ vẫn ác chiến, mà chiến càng thêm kịch liệt hơn.
- Ngươi chỉ là Hóa Thần sơ giai, làm sao cùng ta tranh đấu?
Mới bắt đầu, lão tu hắc quan đã phát hiện sự tồn tại của Thanh Dương Kiếm Si, tuy rằng hắn không có nhận ra đây là người nào, nhưng trong nháy mắt, đã cảm ứng được trên người Thanh Dương Kiếm Si có một loại khí thế nguy hiểm, bởi vậy xung quanh hắn khí diễm tăng vọt, từng bông hoa sen thiêu đốt ra, lấp đầy hư không, giống như Thiên hỏa nghiêng rơi xuống, bao bọc toàn bộ Thanh Dương Tông bên trong.
Hoa sen lửa hàng lâm, thực sự không biết sẽ có bao nhiêu ngọn núi hóa thành dung nham, sẽ có bao nhiêu đệ tự Thanh Dương Tông chết oan uổng.
Lão tu hắc quan lo lắng có biến số xuất hiện, cho nên trực tiếp xuống tay độc ác, tạo áp lực to lớn lên người Phương Nguyên.
Hắn cảm thấy Cửu Châu Kiếm Thủ chắc chắn có thể ngăn được người thọt chân kia, vì thế hắn không muốn có gì thay đổi, bức Pương Nguyên đi vào khuôn khổ.
Trong phút chốc đó, Phương Nguyên đã thay đổi sắc mặt, sau lưng hắn, không chỉ có đệ tử Thanh Dương Tông, còn có Chu tiên sinh, tuy rằng lão già này tỏ thái độ một lòng muốn chết, nhưng Phương Nguyên lại không muốn để cho hắn cứ thế chết đi, tiên sinh của hắn tại sao có thể chết trước mặt hắn được, hắn không phải là tên chăn trâu ở Tiên Tử Đường, hắn đã có đầy đủ tu vi, chẳng lẽ còn không bảo vệ được ân sư khai sáng của hắn sao?
- Ầm!
Trong lòng hắn lạnh lùng nghiêm nghị, hai tay lao tới, chép xanh chép đỏ truy đuổi theo hình Thái Cực Đồ vươn ra trước mặt, to lớn chưa từng thấy, như một khay tròn nằm ngang trong hư không, hoa sen lửa hàng lâm, đều bị Thái Cực Đồ tiếp xuống, nó hầu như bao phủ toàn bộ Thanh Dương Tông, mà Thái Cực Đồ cũng gần như che khuất toàn bộ Thanh Dương Tông, miễn cưỡng chống được!
- Tiểu nhi này vẫn u mê không tỉnh, vậy thì tốc chiến tốc thắng!
Lão tu khuôn mặt tươi cười nhìn thấy được tình cảnh này, cũng bực bội thét lên, điều động suối máu cực lớn từ trên trời giáng xuống.
- Ngươi là cái quái gì, ngươi đặt Giao gia ta ở đâu?