Chương 1759: Ba thi thể trong một cảnh (1)
Tuy nhiên, không biết có phải thời gian trôi qua ngàn năm, mới trở lại Thanh Dương Tông một lần hay không mà cuối cùng bước chân cũng chậm lại, như cố ý nhìn thoáng qua những cảnh vật đã từng quen thuộc.
Vì lẽ đó Phương Nguyên ở bên trong sườn núi đuổi theo kịp, đồng hành cùng hắn.
- Tiền bối, nếu trên vai người nhận trọng trách vì thiên hạ, một mình tiến lên, nhưng người đời không hiểu, lần lượt đến đây cản trở, khiến người phải gặp khó khăn nguy hiểm, thậm chí rơi vào lạc đường, đến nỗi khiến bản thân nghi ngờ không biết mình làm như vậy có đáng không, tiền bối phải xử lý thế nào?
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ đến vô số vấn đề để hỏi.
Thanh Dương Kiếm Si thật lòng suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi gánh vác trọng trách thiên hạ làm gì?
Phương Nguyên hơi dừng lại, nói:
- Nói chung phải có người làm!
Thanh Dương Kiếm Si nghi ngờ hỏi:
- Ngươi cảm thấy chuyện này rất quan trọng?
Phương Nguyên gật đầu.
Thanh Dương Kiếm Si hỏi.
- Còn quan trọng hơn kiếm đạo?
Phương Nguyên nói:
- Đối với vãn bối mà nói đúng là như thế!
Thanh Dương Kiếm Si:
- Vậy thì làm tốt, quản người khác làm gì?
Trực tiếp rõ ràng, trong lòng Phương Nguyên xoay hai vòng mới lĩnh ngộ được chân ý, bước nhanh vài bước, hắn lại một lần đuổi tới gần Thanh Dương Kiếm Si, trầm ngâm, cân nhắc, lại hỏi:
- Nếu như dẫn tới đại họa thì sao?
Thanh Dương Kiếm Si xoay đầu lại, dùng mắt còn lại nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên phát hiện ánh mắt này cực kỳ trong suốt, trong hơn hắn rất nhiều.
- Ta chỉ hiểu luyện kiếm, không hiểu cái khác!
Thanh Dương Kiếm Si nói:
- Nhưng dù có muốn luyện kiếm, cũng phải tìm hòn đá rắc chắn một chút mà mài.
Phương Nguyên im lặng lắng nghe, tuy rằng Kiếm Si nói rất đơn giản, nhưng hắn vẫn ghi nhớ từng chữ, sánh vai cùng Thanh Dương Kiếm Si đi tới, lại hỏi tiếp:
- Tiền bối đã từ bỏ Vô Khuyết kiếm đạo sao?
Thanh Dương Kiếm Si cũng không quay đầu lại, cũng không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ nói:
- Thuần túy chính là không thiếu sót, ngươi không hiểu sao?
Trong lòng Phương Nguyên dĩ nhiên đã hiểu được điều hắn muốn.
Hắn cũng xác định, người trước mắt này, dù như thế nào trong mắt cũng chỉ có kiếm, căn bản không để ý tới mọi chuyện trên thế gian, thậm chí không thèm để ý đại kiếp nạn có giáng xuống hay không, nhân gian có bị tiêu diệt hay không, trình độ nào đó mà nói, Kiếm Si cũng là một người lánh đời.
Người cường đại như vậy nhưng lại không đi gánh vác chút trọng trách.
Nghĩ đến chuyện này thực sự khiến người ta có chút tiếc hận.
. . .
. . .
Phương Nguyên thật không cam lòng, vì thế bỗng nhiên hắn chậm rãi lên tiếng:
- Ta biết có một nơi, có thể để tiền bối mài kiếm!
Thanh Dương Kiếm Si nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn Phương Nguyên.
Có thể thấy, hắn động tâm!
Thanh Dương Kiếm Si đi rồi, Phương Nguyên đưa hắn ba trăm dặm, sau đó quay người trở về.
Không ai biết trên đoạn đường Phương Nguyên tiễn Thanh Dương Kiếm Si đi, hai người trò chuyện cái gì.
Tuy nhiên, trong mắt tông chủ và trưởng lão Thanh Dương Tông lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, hai đại kỳ tài Thanh Dương Tông có thể quan hệ giao hảo, cũng là chuyện may hiếm có của Thanh Dương. Mặc dù theo lẽ thường suy nghĩ, Thanh Dương Kiếm Si dường như không có quan hệ tốt với bất cứ người nào, nhưng dù sao Phương Nguyên cũng không thua gì hắn, vì lẽ đó Kiếm Si kính trọng Phương Nguyên vài phần cũng là chuyện dễ hiểu.
Chuyện quan trọng hơn là. . .
- Ha ha, xem bây giờ ai còn có thể cản con đường tiến lên của Thanh Dương chúng ta.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang quay đầu nhìn ngọn núi bên dưới, trầm thấp nói, trên mặt mang theo nụ cười.
Lúc này Thanh Dương Tông, ngọn núi sụp đổ hơn nửa, cung điện lầu các bị phá hủy không biết bao nhiêu, quả thực chẳng khác nào bị diệt môn, môn nhân đệ tử, người chết người bị thương không biết bao nhiêu mà đếm, đường đường đạo thống đệ nhất Vân Châu, bây giờ nhìn qua như một khu phế tích.
Nhưng một vùng phế tích này lại không khiến người ta cảm thấy bi thương, trái lại trong lòng mỗi người đều cảm thấy may mắn.
Tông chủ Thanh Dương Tông càng cảm nhận được khí vận trong đó, vì thế vừa thổ huyết, vừa cười.
Thanh Dương Tông quật khởi, ai cũng không ngăn được.
Trần Huyền Ngang biết, chuyện này, trong thời gian cực ngắn sẽ truyền khắp thiên hạ, thế nhân đều sẽ biết ba vị Hóa Thần đỉnh phong, tự tiện xông vào cấm chế ba ngàn dặm của Thanh Dương, đi tới đỉnh núi Thanh Dương Tông làm mưa làm gió, kết quả lại bị đệ tử Thanh Dương Tông chém giết!
Chiến tích thế này, đừng nói chỉ là đạo thống một châu, cho dù là Thánh địa cao cao tại thượng cũng có mấy ai làm được?
Mặc dù hai người hạ gục ba lão quái vật, có một người là Tiểu Thánh Nhân nổi danh khắp thiên hạ, người còn lại không có ý chạy tới che chở sơn môn, mà chỉ tìm người mài kiếm, nhưng Trần Huyền Ngang mặc kệ.
Dù sao chuyện Phương Nguyên xuất thân từ Thanh Dương Tông thiên hạ đều biết.
Mà tại sao Thanh Dương Kiếm Si lại trở về cũng không quan trọng, hắn trở về đúng lúc là được.
Thanh Dương Tông có trận chiến đó làm cơ sở, nhất định một bước lên mây.
Cảnh này khiến tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang vô cùng vui vẻ, cũng làm cho trưởng lão và đệ tử Thanh Dương hãnh diện, trong lòng xúc động không thôi.
Giống như nhân quả tuần hoàn, rốt cuộc Thanh Dương Tông cũng được đền đáp.