Chương 1758: Thanh Dương Kiếm Si (2)
Chúng tu xung quanh nghe vậy, ai cũng đều thay đổi sắc mặt.
Cân nhắc những lời vị Kiếm Si này nói, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Kiếm Si vẫn tìm vị Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì đời trước để mài kiếm sao?
Hắn xem Kiếm Thủ xưng hùng một đời của người ta là cái gì?
Điều mấu chốt là người hắn cũng chém rồi, còn chê người ta không đủ rắn chắc?
Không ai biết lời hắn nói là thật hay giả, mọi người cũng không ai biết nên làm gì tiếp khi hắn nói vậy.
- Dù như thế nào cũng cảm tạ tiền bối!
Phương Nguyên đứng thẳng người, nói:
- Ta đã từng học được kiếm của tiền bối, bước vào con đường kiếm đạo, trên Tuyết Nguyên, vì gặp được một đạo kiếm ý tiền bối lưu lại, mới biết nên tu luyện Tâm Ý Kiếm như thế nào, thành tựu cũng đạt đến cảnh giới Nguyên Anh. . .
- Ta có thể nhìn ra!
Thanh Dương Kiếm Si gật đầu, hắn dùng một mắt còn lại nhìn lướt qua Phương Nguyên, sau đó lắc đầu, nói tiếp:
- Nhưng kiếm đạo ngươi quá yếu, ngươi học quá tạp, đã mất kỹ năng kiếm đạo, vì thế ta không thể bắt ngươi mài kiếm!
Người bên cạnh nghe được, không nhịn được mà run lên.
Nếu Phương Nguyên có kiếm đạo mạnh hơn một chút thì Thanh Dương Kiếm Si sẽ bắt hắn mài kiếm sao?
Đại công vô tư như vậy sao?
Ngay cả Phương Nguyên cũng ngạc nhiên không kém, kiếm đạo của hắn vẫn luôn được người trong thiên hạ khen ngợi, dù là thất đại Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì cũng không có mấy người dám tự tin có kiếm đạo hơn hắn, phóng tầm mắt nhìn ra, kiếm đạo đơn thuần, Phương Nguyên còn tin tưởng toàn bộ Tẩy Kiếm Trì, có thể lấn lướt hắn cũng chỉ có một người là Kiếm Thủ, không ngờ trong mắt Kiếm Si, hắn yếu đến vậy.
Trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, điều này nói rõ Kiếm Si còn mạnh hơn hắn tưởng.
Trầm ngâm chốc lát, Phương Nguyên nói:
- Sau khi vãn bối tu thành Tâm Ý Kiếm, khổ nỗi không tiến thêm được, muốn thỉnh giáo một chút.
Thanh Dương Kiếm Si lắc lắc đầu.
- Luyện kiếm chỉ là chuyện đơn giản, có cái gì để thỉnh giáo.
Phương Nguyên nhíu nhíu mày, nói:
- Uy Tâm Ý Kiếm của vãn bối kém tiền bối cực xa.
- Ngay cả Tâm Ý Kiếm cũng không dám sử dụng, đương nhiên ngươi kém ta cực xa!
Thanh Dương Kiếm Si lắc lắc đầu, thuận miệng trả lời, sau đó chống trúc trượng, chậm rãi đi về phía trước.
Giống như hắn thật sự chỉ vì đuổi theo Cửu Châu Kiếm Thủ mà đến, mượn mài kiếm, sau đó liền rời đi để tìm kiếm đá mài mới.
Toàn bộ Thanh Dương Tông không ai dám cản, chỉ có thể nhìn hắn rời đi.
Mà Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, trong lòng hơi ngẩn ra, tựa như nghĩ đến một số điểm mấu chốt nào đó.
Lúc Thanh Dương Kiếm Si chém ra một kiếm thì Phương Nguyên đang đấu pháp cùng lão tu hắc quan, không nhìn thấy, nhưng dù bản thân ở trên cửu thiên, cũng có thể cảm nhận được một kiếm như bẻ cành khô, thẳng thắn dứt khoát, kiếm này khiến Phương Nguyên kinh ngạc không ngớt!
Hắn không nghĩ ra một kiếm này của Thanh Dương Kiếm Si, làm sao có thể mạnh như vậy?
Mãi cho đến khi Thanh Dương Kiếm Si thuận miệng nói ra, Phương Nguyên mới bừng tỉnh hiểu rõ.
Một kiếm kia thật ra Thanh Dương Kiếm Si dùng Tâm Ý Kiếm.
Phương Nguyên cũng tu luyện thành Tâm Ý Kiếm, nhưng từ trước đến giờ hắn không đủ bản lĩnh để dùng, bởi vì một kiếm chém ra, tâm thần tiêu hao quá lớn, nếu như không thể gây tổn thương cho địch, thì hắn sẽ trở thành cừu non để đối thủ làm thịt, không còn chút sức chống đỡ.
Thế nhưng Thanh Dương Kiếm Si thì khác, hắn vẫn luôn dùng Tâm Ý Kiếm.
Hắn mặc kệ một kiếm này sẽ thất bại hay không, có gặp phải phiền phức gì, hắn chỉ xuất kiếm trước rồi nói.
Chính vì thế mỗi một lần ra tay, hắn đều sử dụng Tâm Ý Kiếm, vì lẽ đó hắn mới không cần theo đuổi thần binh lợi khí, thiên hạ vạn vật gì cả, chỉ nhờ vào phát huy ra Tâm Ý Kiếm của chính mình, chỉ cần kiếm của hắn, hắn cũng mặc kệ đối phương có thần thông gì, pháp tắc gì, Tiên bảo gì, tu vi gì, chỉ một kiếm chém qua, ngoại trừ một kiếm này, hắn không nghĩ gì cả.
Lẽ nào chỉ có như vậy, mới có thể luyện Tâm Ý Kiếm càng mạnh mẽ hơn?
Phương Nguyên cũng từng ở Long Tích Nam Hải, dựa vào lão đồng thành tinh mài kiếm.
Mà Kiếm Si thì lại tiến thêm một bước, mỗi giờ mỗi khắc hắn không đang tìm kiếm thứ có thể mài giũa kiếm của bản thân.
Mỗi một lần hắn xuất kiếm đều là Tâm Ý Kiếm, nên kiếm đạo của hắn càng ngày càng mạnh, cho dù là người nào cũng chỉ một kiếm mà thắng, bởi vì một kiếm hắn ra đã đại biểu thực lực cảnh giới cao nhất của hắn, sinh tử chỉ ở một đường, thắng bại chỉ ở một ý niệm, kiếm tẩu thiên phong đến cực hạn, cho nên thế gian này không có Đại Thừa chân chính thì hắn sẽ vĩnh viễn vô địch.
Kiếm của hắn, đã mài đến trình độ không gì có thể kháng cự!
Đạo lý này đơn giản lại làm cho Phương Nguyên ngạc nhiên không ít.
Nếu như bình thường Phương Nguyên không lo lắng nhiều thứ, mặc kệ gặp phải cường địch gì, mặc kệ gặp phải ràng buộc gì, đều trực tiếp dùng Tâm Ý Kiếm chém qua, như vậy kiếm đạo của hắn cũng đã tiến bộ nhanh, không thua gì Thánh chủ.
. . . Đương nhiên, cũng có khả năng đã nguội rồi.
. . .
. . .
- Ta đưa tiền bối xuống núi!
Trong đầu Phương Nguyên chỉ vừa lóe qua mấy ý nghĩ thì Thanh Dương Kiếm Si đã lướt qua ngọn núi, đi về phía chân núi, tuy rằng hắn thọt một chân, nhưng tốc độ lại nhanh không thể tưởng.