Chương 1757: Thanh Dương Kiếm Si (1)
Một tia sét, từ trên cửu thiên giáng xuống.
Lão tu hắc quan và lão tu khuôn mặt tươi cười vô cùng kinh hãi, thất thanh kêu to.
Bọn họ có thể cảm giác được, pháp tắc trong cơ thể đã trôi đi, trước mắt như xuất hiện một biển máu, sau một tầng biển máu có một con cóc vàng cực lớn, miệng há to, nuốt chửng sức mạnh pháp tắc bọn họ tu hành một đời.
- Ngươi sẽ hối hận. . .
- Ngươi cho rằng giết chúng ta là kết thúc rồi sao?
- Chí Tôn Thập Đế sẽ tự thân ra tay, bọn họ. . . Sẽ khiến thiên địa này sớm bị hủy diệt…
- . . .
- . . .
Tiếng gào tuyệt vọng phẫn nộ vang lên liên tiếp, nhưng tiếng càng ngày càng nhỏ.
Sức mạnh pháp tắc trên người bọn họ dần dần bị hút ra, thần hồn cũng tản đi theo, không có thần hồn và sức mạnh pháp tắc, thân thể cực kỳ mạnh mẽ kia của bọn họ dần dần hóa thành ngọc chất, giống như hai tượng ngọc điêu khắc, quỳ gối trước Thanh Dương Tông, còn duy trì vẻ mặt dữ tợn phẫn nộ, sợ hãi mà tuyệt vọng khi còn sống, ngẩng đầu nhìn trời, vung tay vô thức như một loại tượng trưng nào đó.
. . .
. . .
Toàn Thanh Dương Tông đều choáng váng, hầu như không biết nên nhìn chỗ nào.
Phía sau núi, Thanh Dương Kiếm Si một kiếm chém Cửu Châu Kiếm Thủ, lúc này đang khập khễnh, chậm rãi lên núi.
Mà ở phía trước núi, Phương Nguyên một chưởng trấn áp hai vị lão quái, áo bào xanh phần phật, chậm rãi từ trên cửu thiên bay xuống.
Lúc Kiếm Si thọt chân lên đến đỉnh núi, Phương Nguyên cũng chậm rãi hạ xuống đỉnh núi.
Hai người bọn họ một trên một dưới, cách sườn ngọn núi, đứng nhìn nhau không nói gì.
Toàn bộ Thanh Dương Tông cũng không ai lên tiếng, thậm chí không ai dám phát ra tiếng động.
Cảnh tượng trước mắt vĩnh viễn ở trong tim chúng đệ tử Thanh Dương Tông, khắc nên dấu ấn thật sâu, không thể nào biến mất.
Qua rất lâu, cảnh tượng này được Thanh Dương Tông vẽ trên đại điện, truyền lưu mấy chục ngàn năm.
Thời điểm toàn bộ Thanh Dương Tông đều nhìn hai người bọn họ, Phương Nguyên cũng thật lòng nhìn Thanh Dương Kiếm Si.
Hắn hiểu rất rõ Thanh Dương Kiếm Si, có lẽ loại hiểu rõ này còn vượt qua mấy người sống cùng thời đại hắn như Vân trưởng lão. Hắn đã từng thấy bóng người này luyện kiếm, cũng từng gặp hắn lưu lại một đạo kiếm ý bên trên Tuyết Nguyên, thậm chí còn từng trò chuyện qua với đạo kiếm ý kia. Hắn đã từng xem người này như một tòa núi cao, vì bản thân chỉ có thể đứng ở chân núi ngước nhìn mà tuyệt vọng, hắn cũng từng tiếc hận khi người này tàn khuyết, hơn cả thế đây là một người hắn cực kỳ tôn trọng.
Nhưng trước đó, Phương Nguyên vẫn không nghĩ tới thật sự có thể nhìn thấy hắn.
Toàn bộ Thanh Dương Tông đều xem Phương Nguyên là thiên kiêu số một ở một kiếp này, nhưng Phương Nguyên biết rõ, nếu thật sự luận về thiên phú tu hành thì hắn chỉ có thể đứng thứ hai, người trước mắt này mới là số một. Hắn một thân một mình theo đuổi kiếm đạo, lưu lại Vô Khuyết Kiếm Kinh vô thượng kiếm quyết, dựa vào bản thân, làm cho Tẩy Kiếm Trì trở thành thiên hạ vô đối, kiếm đạo vạn người tôn sùng, không có đối thủ. . .
Thanh Dương Tông cố ý quên mất hắn, tránh đề cập đến hắn, kỳ thực không hoàn toàn vì sau đó hắn nhập qua ma đạo, quan trọng hơn chính là hắn quá cao, lại không để ý tới thế sự, Thanh Dương Tông cũng lo lắng một ngày nào đó hắn gặp phiền phức ngập trời, liên lụy đến Thanh Dương Tông, vì thế hắn dấn thân vào ma đạo cũng lãng quên hắn đi. Nhưng những phiền phức Thanh Dương Tông gặp phải, phần lớn đều do Phương Nguyên trêu chọc, một người không để ý tới thế sự như Kiếm Si lại chưa từng mang lại phiền phức nào.
Đại khái không có phiền toái nào có thể đỡ được một kiếm của hắn.
Không những không gặp phải phiền phức, mà càng khiến người ta không nghĩ đến là hắn còn giúp đỡ Thanh Dương Tông giải quyết phiền phức, đúng lúc đối mặt tai ương ngập trời, một người chỉ say mê kiếm đạo sẽ trở về, vì Thanh Dương Tông chém cường địch.
Dựa theo suy nghĩ của người thường, nếu nhìn thấy Thanh Dương Tông bị tiêu diệt trước mắt, chắc cũng không ngó ngàng gì tới.
- Đa tạ tiền bối về núi, thay Thanh Dương Tông chém cường địch!
Nhìn người này rất lâu, Phương Nguyên đứng trên sườn núi, nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ trước hắn.
Cúi đầu là chuyện đương nhiên.
Dù là cám ơn Thanh Dương Kiếm Si chém Cửu Châu Kiếm Thủ, hay bởi vì bản thân Phương Nguyên đã từng kế thừa kiếm đạo của hắn, Phương Nguyên đều muốn bái lạy.
Mà sau khi Phương Nguyên cúi đầu thi lễ, toàn bộ Thanh Dương Tông rung động mãnh liệt, tông chủ Thanh Dương Tông dẫn đầu, đến trưởng lão, chân truyền, chấp sự đều cùng nhau cúi lạy, có người gọi sư huynh, có người gọi sư thúc, cũng có người căn không nhận ra hắn, chỉ kêu theo một tiếng sư thúc tổ, cúi đầu kính lạy.
- Ta. . .
Người thọt chân nhìn thấy nhiều người lạy hắn như vậy, có chút không được tự nhiên.
Môi hắn giật giật, muốn nói chuyện, nhưng dường như quá lâu rồi chưa nói chuyện nên giọng có chút khàn.
Hắn trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói:
- Ta không phải vì cứu ai, ta chỉ mài kiếm, đã rất lâu rồi ta không tìm được thứ có thể mài, vì thế ta vẫn đang tìm kiếm người này, ta nghe người khác nói hắn còn sống sót, cho rằng kiếm đạo của hắn nhất định rất mạnh, nhưng không ngờ, hiện tại hắn còn không bằng Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, thực sự quá yếu!