Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1755 - Chương 1756: Thay Thiên Địa Đòi Lại Một Vài Thứ (2)

Chương 1756: Thay thiên địa đòi lại một vài thứ (2)
Hắn lại lấy suối máu làm chất dẫn, trong hư không hóa ra một vùng U Minh chân chính.

Dưới loại sức mạnh gần như khó hóa giải này, hắn và lão tu hắc quan giống như không bị thương tổn

. . . Nhưng cũng chỉ là giống như mà thôi!

Lão tu khuôn mặt tươi cười cũng có thần thông biến hóa độc đáo của riêng mình, hắn cũng tiếp cận hóa ra cảnh giới lĩnh vực, nhưng dù sao hắn so với Phương Nguyên, thần thông biến hóa không đủ, sức mạnh Tiên Nguyên cũng không bằng thần lôi do Phương Nguyên tự mình luyện ra, gánh chịu năng lực có hạn, vì lẽ đó hắn hóa ra U Minh, chỉ là hư ảnh, không chân thực như Phương Nguyên.

- Hả?

Ngay cả Phương Nguyên trên cửu thiên cũng có chút ngạc nhiên nhìn U Minh kia một chút.

Trong lòng sinh ra chút bội phục lão tu khuôn mặt tươi cười.

Nhưng cũng chỉ trong giây lát hắn lại thu hồi ánh mắt, cảm thấy cái này cũng không có gì đặc biệt.

- Ầm!

Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, hắn hóa ra một bàn tay sấm sét cực lớn, có sấm sét chớp động, từng lớp sấm sét đan xen lẫn lộn, kích động pháp tắc quấn quýt, hình thành một chùm lôi vân cực lớn, như che kín bầu trời, ấn rơi xuống!

- Rắc, rắc, rắc.

Ánh chớp lấp kín bầu trời, huyền diệu đến cực điểm, từ giữa không trung buông xuống.

Mỗi một tia sét đều ẩn chứa một đạo biến hóa cực kỳ tinh diệu.

Mỗi một tia sét đều là một loại thần thông kinh người!

Một chưởng hạ xuống, như bầu trời trấn áp, khiến người ta không thể trốn đi đâu được!

Xuống một chút, bàn tay này va chạm cùng U Minh mà lão tu khuôn mặt tươi cười hóa ra.

Bàn tay ánh chớp Phương Nguyên hóa thành, mỗi một tia đều thuần túy đến cực điểm, giống như trải qua biến hóa vô tận, ma lực tinh khiết đến cực hạn thể hiện sức mạnh bất khả chiến bại. Đối vơi sự thuần túy này, hết thẩy mọi thứ trên thế gian đều có sai sót.

Ngay cả U Minh chân chính cũng có sai sót, huống chi được hóa ra?

Một vùng U Minh nghênh tiếp ánh chớp đầy trời, rồi sau đó liên tiếp tan vỡ, trên không trung hóa thành từng đạo mưa máu, rơi xuống mặt đất, mà không chờ mưa máu rơi xuống cũng đã bị ánh chớp sấy khô, hình thành một chùm mây máu, sau đó không biết bị gió thổi bay về phía nào, trong thời khắc nguy cấp, U Minh to lớn cũng bị chia năm xẻ bảy, thủng trăm ngàn lỗ, đến cuối cùng thì trực tiếp biến mất.

Lĩnh vực sấm sét gặp phải U Minh biến ảo, giống như kiếm chém phải đậu hũ.

Dù đậu hũ có to lớn thì vẫn là đậu hũ.

Ầm một tiếng.

Sau khi sấm sét vô tận xuyên qua U Minh, lần thứ hai hóa thành một bàn tay lớn, chụp thẳng đến trước người lão tu hắc quan và lão tu khuôn mặt tươi cười.

Hai lão kinh hãi biến sắc, liều mạng muốn trốn, nhưng xung quanh đều có sấm sét vô tận bao phủ.

Những sấm sét kia nhanh chóng, quất quýt lẫn nhau, tựa như hình thành lao tù vô cùng lớn, nhốt bọn họ bên trong.

Bên trong lao tù, từng đạo lôi điện ẩn chứa sức mạnh pháp tắc đan dệt trên hư không.

Hai lão quái kinh hãi vô cùng, muốn giãy dụa, thần thức kích động, muốn triệu hoán pháp tắc phá tan lao tù, lại phát hiện bên người bọn họ không có pháp tắc nào có thể điều khiển, cảnh giới Hóa Thần mất đi sức mạnh pháp tắc chẳng khác nào như cá mất nước, bọn họ như con rối trơ mắt nhìn bàn tay to lớn giáng xuống đỉnh đầu, sau đó một tiếng ầm ầm vang lên, quăng bọn họ lên trên mặt đất.

Mất đi sức mạnh pháp tắc, không chỉ có bọn hắn, còn có Giao Long.

Giao Long cũng một đường đuổi theo mà lên, tùy thời ra tay, nhưng trong ánh chớp Phương Nguyên bao phủ, bỗng nhiên nó cũng cảm giác được bản thân mất đi sức mạnh pháp tắc, kinh sợ đến mức thân thể cứng đờ, như cây côn đứng trong hư không, không dám cử động.

Nhưng cũng may, sấm sét vô tận kia chỉ rơi xuống gần thân thể nó, chuẩn xác xẹt qua.

Ầm!

Một trận đất núi rung chuyển, thiên địa biến sắc.

Vùng núi trước Thanh Dương Tông hoàn toàn bị phá huỷ, đã biến thành một hố sâu cực lớn, mơ hồ trở thành một dấu tay.

Khói bụi mịt mờ, ánh sáng sấm sét dần dần tản ra, lộ ra hai người dưới đáy hố.

Đó là lão tu hắc quan và lão tu khuôn mặt tươi cười, hai người bọn họ cực kỳ thê thảm, cả người không biết gãy bao nhiêu chiếc xương, hầu như không nhìn ra hình người, ho ra máu, sắc mặt xám xịt, pháp lực trên người như gió không ngừng bị thổi đi, như bên trong cơ thể của bọn họ có một số sức mạnh chầm chậm quay về thiên địa, mà bọn họ chỉ còn là một cái xác trống rỗng.

- Ngươi. . . Ngươi muốn đoạt tu vi của chúng ta.

- Tiểu nhi hung hăng ngang ngược... Ngươi căn bản không biết. . . ngươi đang làm gì?

Hai vị lão tu ý thức được trên người mình xảy ra chuyện gì, sắc mặt trở nên cực kỳ sợ hãi.

Cả đời bọn họ chưa từng trải qua chuyện đáng sợ như vậy.

Chuyện này so với ác mộng đáng sợ nhất còn đáng sợ hơn gấp một vạn lần!

- Làm chuyện gì?

Tiếng của Phương Nguyên từ giữa không trung truyền xuống, vô cùng lạnh lùng.

- Diệt trừ hai kẻ tàn phế mà thôi!

- Đại kiếp nạn hàng lâm thì các ngươi lánh đời.

- Đang lúc sinh tử thì nhảy ra đại biểu người trong thiên hạ. . .

- Các ngươi đã muốn thay người trong thiên hạ đòi hỏi ta bí pháp này. . .

- . . . Vậy ta cũng thay người trong thiên địa, đòi vật mà các ngươi đã cầm đi.

- . . .

- . . .

Tiếng Phương Nguyên vang lên, bên trong đất trời, pháp tắc lại thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment